Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, Triệu Tương Nghi và Bùi Tử Quân cùng tạm biệt cha nương.

Triệu Tương Nghi rưng rưng nước mắt rời Triệu phủ, nhìn Triệu Tín Lương, Nhâm thị, ca ca, tẩu tử, gia gia, nãi nãi dần mờ nhạt, trong lòng nàng chua xót khó chịu.

Nàng sống ở đây nhiều năm như vậy, từ l1uc nghèo kh1o cho đến lúc giàu có mỹ mãn, một đường gian khổ rõ ràng ở trước mắt, bảo sao nàng có thể bỏ lại những thân nhân đồng cam cộng khổ với mình?

Bùi Tử Quân biết rõ tâm tư của Triệu Tương Nghi, liền ôn nhu ôm Triệu Tương Nghi, nhỏ giọng an ủi: “Đừng buồn, huyện Giang Ninh cách đây không xa, nếu nhớ nhà vi phu tùy thời sẽ đưa nàng về thăm. Đừng buồn nữa, bất kể lúc nào, vi phu sẽ bồi bên cạnh nàng, để nàng dựa vào.”

Bùi Tử Quân an ủi, tâm tình Triệu Tương Nghi chậm rãi chuyển biến tốt đẹp.

Xe chạy một đường, bỗng nhiên ngừng lại.

Triệu Tương Nghi vén rèm xe lên, nhìn bên ngoài, lại phát hiện bên ngoài cũng không phải là biệt viện nghỉ ngơi trên đường, ngược lại là một vùng đất trống rất rộng, phía trước cũng không biết al2 chỗ nào, có một chút quen thuộc...

“Chúng ta đến rồi, xuống xe.” Bùi Tử Quân nắm tay Triệu Tương Nghi, muốn nàng xuống.

Nhưng Triệu Tương Nghi lại tò mò hỏi ngược lại: “Ở đây không phải là biệt viện, hơn nữa hình như cũng không phải là đường về huyện Giang Ninh, chúng ta đây là tới nơi nào?” Chẳng lẽ, Bùi Tử Quân mang nàng đến đây hưởng tuần trăng mật?

Thế nhưng Bùi Tử Quân là cổ nhân, sao biết tập tục này?

“Nàng xuống xe đi rồi sẽ biết.” Bùi Tử Quân dẫn đầu xuống xe, sau đó ôm Triệu Tương Nghi xuống xe. Một đám hạ nhân mím môi lắc đầu, len lén cười.

“Còn nhớ rõ đây là nào không?” Bùi Tử Quân chỉ vào sơn trang cách đó không xa cười nói.

Triệu Tương Nghi thuận thế nhìn lại, mắt lập tức mở thật to.

Ở đây... không phải al2 Quân Sơn trang sao? Khi đó, hắn thâm tình cầu hôn nàng, đồng thời muốn nàng al2m nữ chủ nhân nơi này.

Không nghĩ tới, sau khi thành thân, hắn thật lãng mạn, đưa nàng đến đây hưởng tuần trăng mật.

“Những ngày tiếp theo, chúng ta sẽ ở đây.” Bùi Tử Quân ôm tiểu phu nhân, cúi đầu hôn nhẹ lên môi nàng, “C1o thích nơi này không?”

“Ừ.” Triệu Tương Nghi hài lòng cười.

“Trong phủ nhiều quy củ, nàng xưa nay không câu nệ tiểu tiết, dù sao cũng phải chậm rãi thích ứng. Hạ nhân nơi này, đều là vi phu tự tay chọn lựa, phù hợp tính tình của nàng, có thể để nàng trong thời gian này thoải mái một chút, chậm rãi thích ứng một ít quy củ, trở thành con dâu tốt của Bùi gia. Vô câu vô thúc Ở chỗ này, chúng ta vô câu vô thúc, vi phu muốn nàng không có tiếc nuối.” Giọng Bùi Tử Quân ôn nhu như kẹo đường.

“Thiếp sợ mình ngây ngô ở đây lâu như vậy, sẽ luyến tiếc trở lại.” Triệu Tương Nghi nhìn Nghi Quân sơn trang xuất thần nói.

“Nếu nàng buồn phiền, trong lòng thật khó chịu, thì vi phu sẽ đưa nàng đến đây giải sầu được không? Hoặc al2, trực tiếp đưa nàng đi du sơn ngoạn thủy, đến một vài địa phương, chơi cho đã.” Bùi Tử Quân nắm tay Triệu Tương Nghi chậm rãi bước vào Nghi Quân sơn trang.

“Được rồi, thiếp ở đây với chàng, thì chuyện làm ăn sao đây?” Triệu Tương Nghi bỗng nhiên ngửa đầu hỏi.

Bùi Tử Quân liền vừa vặn tiến tới hôn gò má nàng: “Đúng là hiền thê, không quên quan tâm sự nghiệp của ta.”

“Nàng yên tâm, huyện Giang Ninh bên kia đã có phụ thân làm chủ, có vài việc vi phu không cần xử l1y cũng được, vi phu cũng nói với mấy người kia, nơi này cách huyện Giang Ninh không xa, các chưởng quỹ chạy tới chạy lui đến đây, báo cáo tình hình gần đây cũng tốt rồi.”



“Nga, khổ thân bọn họ rồi.” Triệu Tương Nghi than thở.

“Đừng lo những chuyện này, tất cả đã có vi phu xử lý, chúng ta vào thôi, bên trong vi phu bảo bọn hạ nhân trang trí thành kiểu dáng tân hôn, không biết nàng có thích không.” Bùi Tử Quân nắm tay Triệu Tương Nghi đi vào.

Bên trong Nghi Quân sơn trang, không có giống như lần trước đến nhẹ nhàng khoan khoái, lịch sự tao nhã, mà lúc này bên trong tràn đầy ngọt ngào, ấm áp, toàn bộ sơn trang giống như một thiếu nữ nhảy nhót, tràn đầy sinh lực.

Triệu Tương Nghi dọc đường đi mệt mỏi, nên về phòng nghỉ ngơi trước.

Lúc nàng mơ mơ màng mang ngủ, phát hiện cổ họng dị thường, hình như có gì đó ở trong miệng quấn lấy đầu lưỡi, khiến nàng không thể tiếp tục ngủ.

Chậm rãi mở mắt ra, thấy gương mặt tuấn tú của Bùi Tử Quân phóng đại gấp mấy lần.

Mà đầu lưỡi của hắn, lúc này ở trong miệng tùy ý tìm kiếm, đôi môi dán chặt môi đỏ mọng không tha. Háo ra trong lúc ngủ thiếp, hắn hôn trộm mình.

“Ngô...” Triệu Tương Nghi kìm lòng không đặng vươn tay từ trong chăn ôm cổ hắn.

Hai người hôn nồng nhiệt, Triệu Tương Nghi thời phì phò cười thầm nói: “Đăng đồ tử, nhân lúc thiếp ngủ đánh lén nha.”

Bùi Tử Quân xì cười, trong lòng thầm cười, quả nhiên cách xa Triệu phủ, cách xa Bùi gia, ở nơi thuộc về mình, tiểu phu nhân mới lộ ra cái bản tính thật.

Không hề kiềm chế, không lo trước lo sau, trong mắt chỉ có mình hắn, chỉ muốn cùng hắn vui vẻ là tốt rồi. Xem ra, lần này quyết định đến đây là đúng.

“Bởi vì nhớ nàng, nên kiềm lòng không được.” Bùi Tử Quân không chút nào che giấu chính tình ý của mình với Triệu Tương Nghi.

Vừa mới xử lý sự vụ buổi chiều xong, bất tri bất giác đã đến đêm.

Nhớ kiều thê còn ở trong ph2ong ngủ chưa tỉnh lại,, đợi chờ mình, Bùi Tử Quân cảm thấy ngọt ngào, nên đến nhìn thử, quả nhiên còn đang ngủ say.

Vốn có chỉ là muốn lẳng lặng ngồi bên giường nhìn nàng, chờ nàng tỉnh lại cùng nhau dùng bữa tối.

Không ngờ, vừa nhìn một chút, nhịn không được muốn đem nàng…Nhưng mà không đành lòng đánh thức nàng, liền cúi người xuống cẩn thận hôn lên môi nàng.

Vừa mới bắt đầu chỉ muốn hôn nhẹ mà thôi, nhưng vừa đụng môi nàng, giống như bị hút vào, khó có thể rút ra được, cuối cùng trở nên nồng nhiệt.

“Thiếp cũng nhớ chàng.” Triệu Tương Nghi ngọt ngào chủ động hôn môi hắn, “Mới vừa rồi còn nằm mơ thấy nàng.”

Hiếm khi thấy Triệu Tương Nghi chủ động, Bùi Tử Quân tâm hoa nộ phóng, cưng chìu ôm nàng cười nói: “Mơ thấy vi phu?”

“Hai chúng ta nhà nhã đi bộ trong sơn trang, phái sau là một đám hài tử, gọi cha gọi nương, ha, thật hạnh phúc a.” Triệu Tương Nghi chậm rãi nhớ lại, trên mặt là nụ cười mỹ mãn.

“Vậy chúng ta phải cố gắng tạo ra thật nhiều hài tử, để giấc mộng này thật sự thật.” Bùi Tử Quân đột nhiên đè Triệu Tương Nghi nằm xuống, mắt thấy sẽ làm….

Nhưng Triệu Tương Nghi vươn tay chắn môi hắn: “Đợi lát nữa, bây giờ là giờ gì rồi.”

Bùi Tử Quân không muốn ngừng, tiếp tục al2m.



Triệu Tương Nghi dở khóc dở cười, lớn tiếng gọi Bích Văn: “Hiện tại là giờ gì?”

Bích Văn vẫn hầu hạ bên ngoài, trả lời, cũng hiểu không nên bước vào.

Triệu Tương Nghi vừa nghe, bật người đứng dậy: “Nha, đều đã trễ thế này, chúng ta còn chưa ăn cơm nữa.”

“Nàng đói bụng sao?” Bùi Tử Quân lúc này tràn đầy t.ì.n.h d.ụ.c trong mắt.

Triệu Tương Nghi hơi đỏ mặt, gật đầu: “Ăn cơm trước.”

“Hảo, bổ sung thể lực đã.” Bùi Tử Quân xoa cái mũi nhỏ của Triệu Tương Nghi, “Phu nhân thật đáng yêu.”

“Thiếp, thiếp đ0âu có ý đo, ý thiếp là đến giờ ăn cơm rồi!” Triệu Tương Nghi bĩu môi nổi giận nói

Không bao lâu, bọn hạ nhân liền chuẩn bị xong thức ăn.

Đây là Nghi Quân sơn trang, trước kia Triệu Tương Nghi có dặn, vì vậy lúc này bọn hạ nhân tuỳ tiện, cũng không có như ở Bùi gia chuẩn bị nhiều thức ăn, chỉ án chừng lượng thức ăn của hai người, như vậy cũng không lãng phí, mặn chay phối hợp giàu dinh dưỡng.

Lúc ăn cơm, Triệu Tương Nghi bảo hạ nhân lui xuống hết, hồi còn ở Triệu phủ, lúc mọi người ăn uống đều tuỳ ý, vì vậy nàng cũng không có thói quen lúc ăn cơm có người hầu hạ, để hạ nhân gắp đồ ăn cho, toàn bộ quá trình cứng ngắc không thú vị, cả hứng ăn uống cũng mất.

Dùng cơm xong, sắc trời tối hẳn.

Triệu Tương Nghi đề nghị muốn tản bộ trong sơn trang, Bùi Tử Quân vui vẻ đáp ứng.

Hai người tay nắm tay nhau đi chậm,ngoài chuyện không có hài tử, thì một màn này giống hệt như trong giấc mơ của Triệu Tương Nghi

Lúc này trời xuân, bách hoa đua nhau nở, tuy trời đã tối, nhưng có thể thấy hoa nở trong vườn, hương thơm xộc vào mũi.

Bùi Tử Quân đi qua một gốc cây hải đường, đột nhiên bẻ một cành, lén cài lên tóc Triệu Tương Nghi, hải đường hồng nhạt tôn lên da thịt trắng hồng của nàng.

Triệu Tương Nghi theo bản năng sờ sờ, sau đó mở miệng hỏi: “Đẹp không?”

“Đẹp, trong mắt vi phu, nàng là người đẹp nhất.” Bùi Tử Quân gật đầu.

“Hừ, đàn ông các chàng có phải hay dỗ nữ nhân vui vẻ như vậy không? Chỉ vì thiếp là thể tử chàng, cho nên đẹp hơn bình thường.” Triệu Tương Nghi ngoài miệng nói như vậy, trong lòng cảm thấy ngọt như mật.

“Như vậy không tốt sao?” Bùi Tử Quân ôm Triệu Tương Nghi, “Vi phi chỉ dỗ một nữ nhân là nàng, chỉ có nàng là đẹp nhất, những nữ nhân còn lại không lọt vào mắt vi phu, nàng thích không?”

“Thích a.” Triệu Tương Nghi cười, “Chàng không biết nữ nhân đều khẩu thị tâm phi sao?”

“Nàng càng ngày càng nghịch ngợm.” Bùi Tử Quân nhéo hông Triệu Tương Nghi, có lẽ là nhiều ngày ở trên giường cùng hắn triền miên, nên bây giờ bị Bùi Tử Quân nhéo, hông Triệu Tương Nghi đột nhiên run rẩy.

Bùi Tử Quân cảm nhận được phản ứng của Triệu Tương Nghi, thừa cơ ôm nàng, ở bên tai nàng nhỏ giọng nói: “Phu nhân, trong sơn trang có một bể tắm lớn hơn thùng tắm ở Triệu phủ, thật nhớ đêm đó ghê, chúng ta cùng đi tắm ôn tuyền được không?”

Hai mắt Triệu Tương Nghi mê say, nàng thâm tình nhìn trượng phu của mình, sau đó gật đầu, phóng túng chính mình, dùng giọng nói đầy mị hoặc: “Hảo, chúng ta đi ngay đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.