Đến tháng sáu, Bùi Tử Quân cuối cùng từ huyện Giang Ninh trở về.
Đi chừng mười ngày, sau khi Bùi Tử Quân trở về, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng, giống như có một tảng đá lớn đè nặng trong lòng.
Mẫu thân Ông thị thường xuyên nói vào tai hắn ——
Tương Nghi cho dù tốt, nhưng lại có một mẫu thân hư đốn như vậy. Bùi gia chúng ta mặc dù không phải nhà quan, nhưng cũng là một đại hộ, cũng phải cần mặt mũi.
Con đã thấy mẹ đẻ của con bé chưa, bà ta từng làm những chuyện xấu hổ, nếu ngày sau bà dùng quan hệ thông gia xuất hiện, vậy người ngoài nhìn Bùi gia chúng ta thế nào đây?
Có mẹ đẻ như vậy ở bên, không chừng Tương Nghi thay đổi tính tình, đến lúc đó con hối hận làm sao bây giờ? Trong phủ sẽ yên bình sao?
Tóm lại, hôn sự này, nương không tán thành, giờ thừa dịp tình cảm chưa sâu, con mau chặt đứt nó đi.
Con chặt đứt đi, chặt đứt đi, chặt đứt đi.
Bùi Tử Quân nhíu mày, lời của mẫu thân như là một lưỡi d.a.o sắc bén, đ.â.m vào tim hắn
Ông thị biết Bùi Tử Quân hiếu thuận với mình, nhất định sẽ đem lời đó để trong lòng, cũng bận tâm đến danh dự của Bùi gia, nên rất thản nhiên nói điều đó với con trai
Lúc này, hắn không biết nên nói mẫu thân ngoan tâm, hay là tạo hóa trêu người.
Sau khi trở về, hắn không có dũng khí đi gặp Triệu Tương Nghi.
Sợ thấy bộ dáng khổ sở của nàng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-yen-chon-thon-que/3722072/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.