Triệu Tương Nghi đi tới phân nửa, đột nhiên dừng lại, kêu cũng không nghe, xoay người chạy về phía sương phòng Lã thị. Nhâm thị lại vội vã muốn cùng Ông thị giải thích, cũng không quan tâm nhiều, đành tuỳ ý để nàng đi.
Bên này, Triệu Tương Nghi nắm váy một đường chạy tới, mặt ửng đỏ, thở phì phò.
Lã thị bị đám nha hoàn, bà tử vây quanh, trên mặt không hề bất an, cò điều vẫn nhiều hơn là mấy phần tính toán, bởi vì Ông thị rốt cuộc đã biết đến sự tồn tại của bà ta, dù sao cũng là mẹ đẻ của bọn nhỏ, dầu gì, cũng vẫn còn có chút địa vị.
Triệu Tương Nghi đứng vững trước cửa viện, nói với đám nha hoàn, bà tử: “Tất cả lui xuống cho ta “
Lã thị đứng vững lại, mặt lộ vẻ mừng rỡ, cho rằng con gái đang giúp mình giải vây.
Bọn hạ nhân phạm sai lầm, lần này đều kinh hồn táng đảm, bị Triệu Tương Nghi quát, nơm nớp lo sợ, đều tự lui ra.
Xung quanh an tĩnh lại, Triệu Tương Nghi nhìn Lã thị chằm chằm, trong mắt đầy phức tạp, nhưng ánh mắt bất thiện. Lã thị không ngại con gái dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, may mà trước đó đã quen ánh mắt chán ghét của mọi người, nhưng giờ con gái nhìn không phải chỉ là một ánh mắt nhàn nhạt như vậy, mà ẩn trong đó còn có hận ý?
“Tương Nghi, con...”
“Không nên gọi tôi.” Giọng Triệu Tương Nghi đầy tức giận.
Lã thị lập tức ngậm miệng lại.
“Bà đã nói gì với Bùi phu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-yen-chon-thon-que/3722069/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.