Xe ngựa dừng lại trước cửa Triệu phủ.
Tề Uyển Dao vô cùng kích động,, đồng thời cũng mang theo khiếp đảm, nàng không xác định mọi người trong Triệu phủ, có nguyện tiếp nhận mình lần nữa không.
Triệu Hoằng Lâm tự mình đỡ Tề Uyển Dao xuống xe, thấy nàng bất an, nói nhỏ bên tai nàng: “Mọi người đều rất nhớ muội, nhất là bà nội, gặp muội thế nào cũng hưng phấn cho coi.”
Tề Uyển Dao hơi ngạc nhiên, trong mắt là nước mắt.
Cuộc đời của nàng đã đi qua mười tám xuân xanh, nhưng chỉ lúc này, nàng mới có loại cảm giác đã kết thúc, không cần lo lắng, vô luận kết cục làm sao, bọn họ cũng có dũng khí để tiếp nhận
Triệu Tương Nghi được Bích Văn đỡ xuống xe, trấn Thanh Hà vừa bước vào mùa hạ, tết Đoan Ngọ ngọ đã qua, khí trời dần nóng bức, mà mấy người bọn họ vừa mới từ quan ngoại trở về, trước còn hưởng thụ những ngày lạnh giá, bây giờ có chút không quen với cơn nóng này.
Trưởng bối trong nhà còn không biết bọn họ hôm nay trở về, Triệu Hoằng Lâm sai một gã sai vặt av2o thông báo, không bao lâu, liền nghe cách đó không xa truyền đến hoan thanh tiếu ngữ.
Là Nhâm thị, Phương thị, Triệu lão gia tử đến đây đón.
Lúc đó, đám người Triệu Tương Nghi đã vào tới đại sảnh Triệu phủ.
Phương thị đầu tiên là xoa gương mặt Triệu Tương Nghi, nói nàng gầy một chút, sau thấy Tề Uyển Dao, liền ôm lấy một cái, kêu lên tâm can bảo bối, khiến tất cả mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-yen-chon-thon-que/3722065/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.