Hôm nay đã là tháng Tư, nhưng ở quan ngoại giờ này rất lạnh, vốn là đầu mùa hè thời tiết và cảnh sắc,vẫn còn mang theo hương vị và cái se se lạnh của mùa xuân.
Triệu Tương Nghi nhàm chán nằm ngay bệ cửa sổ xe ngựa, nhìn ra ngoài, vốn là còn hết ức tò mò mong đợi, nhưng lúc này bị cảnh sắc rộng lớn bên ngoài làm mất hứng thú.
“May mà nương hu đáo, nếu không ngay từ lúc đầu mình đã mặc áo mùa hạ đến, như vậy không lạnh c.h.ế.t mới lạ.” Triệu Tương Nghi thầm nói, rồi hít một hơi thật sâu, “Không khí nơi này chính thật mát mẻ, suốt ngày ở trấn mãi, cả người đều cứng ngắc như gỗ.”
Bích Văn cười hì hì phụ họa: “Tiểu thư chính là thích chạy ra ngoài.”
Triệu Tương Nghi vừa muốn nói gì, Bùi Tử Quân cưỡi ngựa đi tới,thấy Triệu Tương Nghi ngồi bên cửa xe, Bùi Tử Quân nhàn nhã cỡi ngựa, hỏi Triệu Tương Nghi: “Có muốn ra ngoài cỡi ngựa không? Ngồi ở bên trong lâu như vậy, không buồn bực sao?”
“Có thể ư?” Hai mắt Triệu Tương Nghi tỏa sáng.
“Vậy còn chờ gì nữa? Đi ra đi.” Bùi Tử Quân mỉm cười, ra lệnh A Quang dừng xe lại.
Sau khi xe ngựa dừng lại, Triệu Tương Nghi hưng phấn nhảy xuống, đứng trước mặt Bùi Tử Quân cùng ngựa, Bùi Tử Quân bước đi thong thả mấy bước, lúc đến bên cạnh Triệu Tương Nghi , đưa tay ôm lấy Triệu Tương Nghi để nàng ngồi sau lưng hắn.
Gió rét quan ngoại thổi qua,Triệu Tương Nghi hưng phấn la hét.
Bùi Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-yen-chon-thon-que/3722060/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.