“Chẳng lẽ muội muốn?” Tim Trần Vi đập nhanh hơn.
Triệu Tương Nghi gật đầu: “Làm như vậy, đối với tỷ và tỷ ấy đều công bằng.”
“Tương Nghi, cám ơn muội.” Sắc mặt Trần Vi trở nên ôn hoà hơn, nước mắt ngay vành mắt, ánh lên như châu ngọc.
Triệu Tương Nghi đứng dậy vỗ vai Trần Vi: “Muốn cảm ơn muội, thì đợi đến lúc trở thành đại tẩu muội, thì hãy yêu thương muội được không?”
Tề Uyển Dao và Trần Vi, lúc này Triệu Tương Nghi có khuynh hướng nghiêng về Trần Vi hơn.
Hai gò má Trần Vi đỏ ửng, đối với sự trêu chọc của Triệu Tương Nghi, nàng không có nói lại, tâm tình rất là kích động nhưng đồng thời mơ hồ lo lắng.
“Như vậy, tối hôm qua tỷ đã thất thố đến mức nào?” Nàng cẩn thận bắt đầu hỏi vấn đề này.
Triệu Tương Nghi mỉm cười, lắc đầu muốn nàng an tâm: “Ngoại trừ muội, không có ai thấy hết.”
Trần Vi cuối cùng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, thực sự tốt quá rồi.”
Sau giờ ngọ, Triệu Tương Nghi dành chút thời gian qua hiệu thuốc tìm Triệu Hoằng Lâm.
Đụng phải Bùi Tử Quân, Triệu Tương Nghi vốn kinh ngạc nhưng đè xuống thổn thức trong lòng.
Từ khi Bùi Tử Quân trở về, nàng vẫn bị vây trong cảm giác không giải thích được, vui vẻ xen lẫn lo lắng, kích động xen lẫn bất đắc dĩ, nàng sống qua hai kiếp người chưa bao giờ có cảm giác này.
Nàng cố ép nàng không nên suy nghĩ, không nên tìm hiểu nguyên nhân…..Hoá ra, tất cả là do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-yen-chon-thon-que/3722044/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.