Sau giữa trưa, đoàn người cùng nhau đi du hồ, bên ngoài trấn không có nhiều hồ lớn,bây giờ là ngày xuân, trên mặt hồ không còn hoa sen, nước hồ xanh biếc, sóng gợn từng lớp, hay đây là sóng gợn lòng người.
Tề Uyển Dao cũng tới.
Điều này làm Trần Vi thật bất ngờ, nụ cười trên mặt cứng lại, vốn muốn nhân cơ hội này, cùng Triệu Hoằng Lâm nói chuyện một chút, đem chuyện giấu trong lòng nói ra, cho dù kết quả như thế nào, cũng sẽ thoải mái hơn, nhưng bây giờ xem ra, chắc là không thể nào.
Nàng không phải là con gái nhà nghèo, đối mặt tình cảnh này cũng chỉ cười một tiếng cho qua, cũng không biểu lộ ở trên mặt.
Bùi Tử Quân biết Trần Vi không hài lòng, chỉ vì Trần Vi nói thật cho hắn biết, cho nên lúc này hắn cảm giác mình với nàng coi như là chiến hữu, thấy nàng không vui, chủ động bước đến an ủi.
Triệu Tương Nghi và Bùi Mẫn Nhu đang cười đùa, nhìn thấy một đôi bích nhân đứng bên hồ, trong lòng gợn sóng. Nếu như không nói đến việc là họ hàng gần, hai người họ đúng là một đôi trời đất tạo nên.
Tại sao nàng cảm giác lúc này thật khó chịu?
Còn chưa nghĩ ra, thì Tề Uyển Dao bước tới nắm tay nàng: “Tương Nghi, ” đầu tiên là gọi Triệu Tương Nghi, sau đó nhỏ giọng kề tai nàng nói, “Chúc mừng muội lần đầu tiên có quỳ thuỷ, từ giờ trở đi, muội đã là đại cô nương.”
Bùi Mẫn Nhu ngượng ngùng cười cười, nói thật, thẳng thắn như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-yen-chon-thon-que/3722039/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.