Khí trời vẫn tốt mãi đến ngày mười bảy tháng chín nhiệt độ không khí giảm xuống, khiến cho Triệu Tương Nghi vừa mới bước ra cửa phải quay về phòng đổi bộ quần áo ấm.
Bích Văn hầu hạ Triệu Tương Nghi thay y phục, cười nói: “Tiểu thư sao vậy, chẳng phải tiết trời trở lạnh thôi ư, sao lại nhíu mày thế?
“Hôm nay là ngày có kết quả thi, ca ca nỗ lực nhiều như vậy, không phải là chờ ngày này sao, không biết ca ca thi thế nào, sau khi trở về mặc kệ bọn ta hỏi sao, huynh ấy cũng không nói cho bọn ta biết.” Triệu Tương Nghi nhíu mày, “Hôm nay trời đột ngột chuyển lạnh như vậy, làm ta có cảm gáic bất an.”
“Tiểu thư lo lắng rồi.” Bích Văn cột túi hương bên hông cho Triệu Tương Nghi, sau đó trấn an nói, “Thiếu gai thông minh thế, nhất định sẽ đậu.”
“Cảm ơn lời chúc của ngươi.”
“Tiểu thư nói vậy làm nô tỳ tội chết.” Bích Văn cúi đầu kinh hoảng nói.
Triệu Tương Nghi vỗ vỗ vai của nàng, ý bảo không có việc gì.
Sau mấy ngày tiếp xúc với Bích Văn, Triệu Tương Nghi thấy nàng ta có thể tin được, chỉ là nô tính quá mạnh mẽ, khó có thể trở thành người của mình. Nhưng mà nàng ta là người ổn trọng, sau này có thể giúp mình nhiều việc.
“Trời hình như sắp mưa, phải mang theo dù ra ngoài.” Bích Văn đề nghị, chỉ là nàng ta còn chưa nói hết, người đã vào trong phòng, cầm một cây dù đi ra.
“Đi thôi, có lẽ mọi người đã ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-yen-chon-thon-que/3722017/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.