Khoe miệng Lục thị méo mó, hai tay nắm chặt giấu trong tay áo, mãi cho đến khi tay truyền đến cảm giác đau nhức mới thôi. Cố nén xuống cơn giận, trên mặt vẫn duy trì nụ cười.
Kết quả Triệu Mẫn Mẫn không hiểu, chỉ la hét cướp đồ về ăn. Đầu Triệu Tương Nghi đầy hắc tuyến... Tiểu hài tử đều thích ăn đồ để trên đất ư?
"Được rồi, ngoan, tỷ tỷ đi lấy đồ sạch cho muội ăn." Triệu Tương Nghi tiện tay đem đồ ăn ném đến chỗ Triệu Mẫn Mẫn với không tới, đứng dậy chuẩn bị lấy đồ ăn khác thế nhưng Triệu Mẫn Mẫn nước mắt lả chả nhìn chằm chằm Triệu Tương Nghi, đứa nhỏ chỉ mới tròn ba tuổi xấu xa chỉ vào Triệu Tương Nghi ô ô nói:
"Tỷ tỷ, hư!"
Triệu Tương Nghi đứng hình, xoay người lại nhìn con bé, thấy con bé khóc, mới ngồi xuống nhẹ nhàng dụ dỗ nói: "Tỷ tỷ đi lấy đồ ăn cho muội, hơn nữa còn ngon hơi món lúc nãy, cũng nhiều hơn, có được hay không?"
Triệu Mẫn Mẫn mới ngừng khóc, cái miệng nhỏ dẩu lên, nhìn cực kỳ ủy khuất.
Triệu Hoằng Tuấn đang chơi đùa ở một bên, thấy vậy đột nhiên đứng dậy, đi tới bên cạnh Triệu Mẫn Mẫn vỗ vai nàng (TMM): "Đừng khóc,đừng khóc, ca ca cho muội đồ ăn." Dứt lời, mở bàn tay mập mạp nhỏ ra, có một viên kẹo đường.
Nhìn bộ dáng như ông cụ non của Triệu Hoằng Tuấn, Triệu Tương Nghi không khỏi mỉm cười, sờ đầu thằng bé.
Triệu Tương Nghi đang chuẩn bị đi lấy đồ ăn cho hai đứa nhỏ, thì Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-yen-chon-thon-que/3711933/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.