Nếu như có thể gặp hẳn sớm một chút thì hay biết mấy, mọi chuyện sẽ không xảy ra.
Tâm tư Nhâm thị trầm xuống, mang theo quyến luyến từ trên người hắn thu lại. Chờ Triệu Tín Lương nghiêng đầu nhìn nàng, thì thấy nàng cúi đầu không nói.
Hai người họ đang đứng ở một bãi đất trống, ở đây trừ hai người họ ra không còn ai khác, rất dễ sản sinh ra một loại ảo giác, phảng phất như hai người họ đã đến tận cùng của thế giới, không còn gì có thể ngăn cách cả hai nữa, mọi thứ đều tản ra vẻ đẹp cực hạn, lại đang chậm rãi tiêu tán....
Không còn gì để lo lắng nữa, giữ thật chặt lại, chỉ cần tận lực biểu đạt tâm của mình.
Trên mặt đất cắm rất nhiều ngọn nến hồng, thật dài, từng tia sáng loé lên. Đây là do Triệu Tín Lương đặc biệt chuẩn bị, còn dùng tiền thuê những hộ gia đình ở xung quanh đây giúp đỡ mình ngăn khu vực này với bên ngoài, để tạo ra một bầu không khí yên tĩnh nhu hòa như thế này.
Con gái đã nói, Nhâm thị không phải là dạng nữ nhân thích vật chất, muốn làm nàng động tâm, tốt nhất là hãy tỏ tình với nàng.
Cho nên Triệu Tín Lương liền nghĩ đến cách này.
Những ngọn nến này đã được cắm sẵn ở đó, còn có sợi dây mồi lửa gắn liền nhau, cho nên mới có thể đột nhiên thắp sáng đồng loạt như thế, tuy làm vậy rất phí tiền, cũng có chút nguy hiểm, nhưng nếu có thể làm Nhâm thị động tâm, Triệu Tín Lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-yen-chon-thon-que/3711925/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.