"Súc sinh" Triệu Tín Lương nhịn không được mắng, hai hàm răng nghiến thật chặt, nếu chồng cũ Nhâm thị mà đứng trước mặt hắn, hắn thề rằng hắn sẽ đánh c.h.ế.t tên cầm thú đó.
Nhâm thị mệt mỏi xoa xoa mi tâm của mình, âm trầm nói: "Đây là ta đã lược bớt để nói, trên thực tế chuyện còn ghê tởm hơn nữa, huynh có tin không? Triệu lão bản."
" Sau đó thì sao?" Triệu Tín Lương lúc này đã hoàn toàn rơi vào chuyện cũ của Nhâm thị.
"Sau đó..." Nhâm thị nhắm hai mắt lại, miệng hơi hé ra nói, "Cha mẹ ta sau khi biết chuyện, thiếu chút nữa c.h.ế.t vì giận. Mâu thân của ta hôn mê tại chỗ, qua hết một đêm mới tỉnh lại... Phụ thân ta nổi trận lôi đình, lúc đó tuyên bố, nếu không đem nhà chồng ta chôn cùng, ông ấy sẽ không mang họ Nhâm."
"Lúc đó, tâm tình của ta và phụ thân đều giống nhau, hoặc có thể nói ta so với ông ấy càng muốn g.i.ế.c tên súc sinh đó hơn." Nhâm thị nói tiếp, hai tay siết chặt bát canh giải rượu, hơi ấm dần tiêu tán, nhưng Nhâm thị vẫn nghĩ còn sự ấm áp, "Nhà ta lập tức an bài lễ tang cho Bích Lăng, bởi Bích Lăng còn nhỏ, lại c.h.ế.t trẻ nên không có tổ chức long trọng, chỉ có một vài người trong nhà và bạn thân với nhà ta tham gia, con bé cứ như vậy mà về với đất trời...Trong lúc đám tang diễn ra, chồng sắp cưới của con bé hay tin, đột nhiên tìm tới cửa, hắn ta đau buồn khôn cùng, phụ thân vì bảo vệ tôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-yen-chon-thon-que/3711468/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.