Chương trước
Chương sau
Tình hình ở lầu hai tú phường cũng đang hỗn loạn, đại phu vẫn chưa tới, trong lòng mọi người ai nấy đều rối như tơ vò, nhìn Triệu Tín Lương đang hôn mê bất tỉnh. Nhâm thị gấp đến nỗi hai mắt đều ửng đỏ, Triệu Tương Nghi vừa túc trực bên cạnh y một bước không rời, vừa nức nở gọi Triệu Tín Lương.

Lúc Triệu Hữu Căn chạy đến, thấy mọi người đề đang khóc, trong lòng cũng rất hoảng hốt, nhưng vẫn giả bộ bình tĩnh an ủi mọi người.

Nhâm thị lấy rượu thuốc trong tú phường ra tự tay thoa cho Triệu Tín Lương, trên mặt, trên tay khắp nơi đều có vết bầm tím, Triệu Tương Nghi không đành lòng nhìn.

"Ta xin lỗi... Tương Nghi, ta xin lỗi." Nhâm thị lau nước mắt, cố nén không khóc, quay sang Triệu Tương Nghi nói.

"Thoa thuốc cho cha quan trọng hơn." Triệu Tương Nghi lắc đầu một cái, nước mắt lã chã rơi, sau đó quay lưng lại nói lớn: "Tại sao đại phu vẫn chưa đến, cha đã hôn mê được một lúc rồi."

"Tới rồi, tới rồi, mọi người mau tránh ra." Là giọng của A Bình, Triệu Tương Nghi vừa nghe xong, lập tức dấy lên hi vọng, vội vàng đứng dậy nhường chỗ, cũng giúp Nhâm thị dọn dẹp tàn cuộc.

Đại phu vội vã chạy tới, vừa đặt hòm thuốc xuống, liền xem vết thương cho Triệu Tín Lương.

Thấy Triệu Tín Lương đang hôn mê, đại phu nâng mí mắt y lên, rồi bắt mạch.

Thái độ không nhanh không chậm của đại phu làm Triệu Tương Nghi gấp muốn chết, nàng lo lắng sẽ ảnh hưởng đến vết thương nên vội vàng lên tiếng: "Cha con bị người khác dùng gậy đánh trúng đầu, đại phu mau xem cho cha con đi."

Đại phu cũng không quay đầu lại, chỉ khoát khoát tay, ý bảo Triệu Tương Nghi im lặng. Triệu Hữu Căn thấy vậy liền kéo Triệu Tương Nghi qua một bên, nhẹ giọng an ủi: "Không sao đâu, đã có đại phu ở đây rồi, con trước hết hãy đứng yên lặng một chút, cũng đừng làm phiền đại phu."

Tề Uyển Ngọc cũng tới kéo tay Triệu Tương Nghi, "Tương Nghi qua chỗ tỷ này, đừng sợ, sẽ không có chuyện gì đâu."

Triệu Tương Nghi cố nén ngọn lửa trong lòng, cực lực khắc chế tâm tình bất an của bản thân, đi theo Tề Uyển Ngọc ra ngoài, nàng đứng ở cửa, thỉnh thoảng lại nhìn về phía giường bệnh.

Không lâu sau, đại phu bắt mạch xong, đi đến bàn nhỏ viết đơn thuốc cho Triệu Tín Lương, đám người Nhâm thị vội chạy tới hỏi: "Sao rồi đại phu, có nghiêm trọng không?"

Đại phu lắc đầu một cái, "Không sao, sức khỏe hắn rất tốt, chịu thương thế này cũng không ảnh hưởng lớn, ta thấy các người đã thoa rượu thuốc cho hắn rồi, ta cũng không cần xử lý vết thương cho hắn nữa. Về phần đầu bị đánh trúng, ta đã khám cho hắn rồi, cũng không đáng ngại, chỉ là đối phương dùng sức quá mạnh nên hắn tạm thời hôn mê, lát nữa sẽ tỉnh lại, chờ hắn tỉnh lại, các ngươi theo ta đến y quán lấy thuốc, cho hắn uống theo đơn này, ta nghĩ khoảng năm ngày là ổn thôi."

"Vậy thì làm phiền đại phu rồi." Nhâm thị vừa nói vừa rút từ hà bao một thỏi bạc năm lượng ra đưa cho đại phu, "Ngài đi thong thả."

"Không cần nhiều như vậy." Đại phu đẩy thỏi bạc năm lượng ra, lại nói thêm: "Tiền khám bệnh là một lượng là được rồi."

Triệu Hữu Căn nghe vậy liền bước đến đưa một xâu tiền cho đại phu, nhưng Nhâm thị lại trả lại, rồi lấy một viên bạc vụn đưa cho đại phu, "Hôm nay đa tạ đại phu." Tiễn đại phu đi xong, Nhâm thị mới nói với Triệu Hữu Căn: "Bất kể nói thế nào, Triệu lão bản là vì ta mới bị thương, nên tiền khám bệnh của y phải do ta trả, thật xin lỗi, vừa nãy đã thất lễ."

"Không sao." Triệu Hữu Căn nhàn nhạt cười.

Triệu Tương Nghi thấy đại phu đi ra, vội vàng chạy vào phòng, Nhâm thị sợ nàng lo lắng nên lập tức nói lại tình hình: "Sức khoẻ cha con rất tốt, đại phu nói không có vấn đề gì, chỉ cần cha con tỉnh lại rồi uống thuốc, qua hết năm ngày sẽ không sao nữa, còn những vết thương bên ngoài, chỉ cần kiên trì thoa rượu thuốc là ốn."



Triệu Tương Nghi nghe xong mới chậm rãi thở ra một hơi, cả người mềm nhũn dựa vào Tề Uyển Ngọc.

"Nếu đại ca không sao, vậy ta đến nha môn, ta phải đem tên gây ra chuyện xử lý thích đáng, dám đụng đến người thân của ta." Triệu Hữu Căn lúc này khôi phục lại uy nghiêm, trước khi đi còn nói thêm: "Chờ ta giải quyết xong việc ở nha môn sẽ trở lại chăm sóc đại ca."

Triệu Tương Nghi và Nhâm thị cùng tiễn Triệu Hữu Căn ra cửa.

Lúc đi vào, bước chân của hai người mỗi lúc một nhanh, đợi đến lúc các nàng chạy đến sương phòng lầu hai, Triệu Tín Lương cũng đã tỉnh.

Triệu Tương Nghi cực kì kích động chạy đến, gần như muốn nhào vào người Triệu Tín Lương, vui mừng gọi: "Cha." rồi nghẹn ngào không nói nên lời.

Triệu Tín Lương dịu dàng sờ đầu con gái, thấp giọng cười nói: "Nha đầu ngốc, khóc tèm lem như mèo con, cha không sao."

"Mới vừa rồi còn làm mọi người một phen hú vía, hôm nay thật không có gì tốt."

Nhâm thị vui mừng bước đến, rồi lại nói: 'Mấy người kia đã bị Triệu bộ đầu bắt đến nha môn, huynh cứ yên tâm."

Triệu Tín Lương gật đầu một cái rồi nhìn con gái, "Là con chạy đi gọi Hữu Căn thúc thúc tới phải không?"

Triệu Tương Nghi nghe vậy khẽ gật đầu, Triệu Tín Lương liền ôm con gái vào lòng, "Tương Nghi thật thông minh, lúc nãy là Tương Nghi đã cứu phụ thân đấy."

Mắt Triệu Tương Nghi nóng lên, rồi cảm thấy có gì đó dịu dàng lăn dài trên má.

Nhâm thị đứng bên cạnh, nhìn một màn phụ tử tình thâm, trong lòng cũng rất cảm động, chờ tâm tình hai người bình tĩnh trở lại, Nhâm thị mới nhìn Triệu Tín Lương thành khẩn nói: "Triệu đại ca, lúc nãy đã làm huynh chịu khổ rồi, nếu không có huynh, một nữ nhân như muội gặp phải chuyện như vậy cũng không biết phải làm sao, đa tạ huynh."

Triệu Tín Lương run rẩy buông con gái ra, gương mặt kinh ngạc nhìn Nhâm thị hỏi: "Nàng vừa gọi ta là gì?"

Nhâm thị nín khóc mỉm cười, cũng không có dáng vẻ nhăn nhó, chỉ thoải mái thừa nhận: "Muội vừa rồi gọi huynh là 'Triệu đại ca, huynh đã cứu mạng muội, muội gọi huynh một tiếng đại ca là chuyện đương nhiên."

Triệu Tương Nghi mới vừa rồi vì trong lòng còn lo lắng nên cũng không chú ý đến chuyện khác, hiện tại phụ thân đã không sao, gánh nặng trong lòng cũng được đặt xuống, nhìn thấy vẻ mặt và lời nói của phụ thân và Nhâm thị, trong lòng nàng lại dấy lên nghi vấn.

Tại sao phụ thân nghe thấy Nhâm thị gặp chuyện lại lo lắng như vậy? Tại sao Nhâm thị thấy phụ thân vì mình mà đỡ một gậy nên bị thương lại đau đớn khổ sở như vậy?

Hai người này...

Nghĩ đến đây, Triệu Tương Nghi âm thầm cười, rồi rón rén rời khỏi sương phòng.



A Bình cũng đến y quán hốt thuốc rồi, hiện tại trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, với tình huống lúc nãy, mọi người đều hoảng hốt nên cũng không để tâm đến biểu hiện khác thường của hai người họ.

Triệu Tín Lương kinh ngạc nhìn Nhâm thị, không nói một lời, Nhâm thị cũng lo lắng nhìn Triệu Tín Lương. Một lúc lâu, hai người mới để ý trong phòng chỉ còn bọn họ nên chợt cảm thấy mất tự nhiên.

Triệu Tín Lương nằm xuống giường, lúng túng quay mặt qua chỗ khác, cũng không tìm ra chuyện để nói nên đành nói một câu: "Thật ngại quá, người ta đang bẩn, làm cho giường của nàng cũng bị bẩn theo."

"Không sao, huynh không cần chú ý đến chuyện này, nếu hôm nay không có huynh, tú phường của muội cũng không biết đã bị đập thành dạng gì rồi." Nhâm thị cũng đang lúng túng, vừa nghe Triệu Tín Lương nói vậy, liền lắc đầu an ủi.

Triệu Tín Lương giấu hai tay đang nắm chặt lại trong chăn, tâm tình khẩn trương làm mặt hắn đỏ bừng, Nhâm thị nhìn thấy, quan tâm hỏi: "Huynh vẫn còn đau sao? Có cần mời thêm đại phu không?"

"Không cần không cần." Triệu Tín Lương vội vàng giải thích, "Bây giờ ta rất ổn, ngoài chỗ đau trên đầu, còn lại đều không sao, con người ta vốn dĩ thô kệch, chút đau này cũng không là gì."

"Vậy nếu không có gì, ta ra ngoài xem thuốc sức thế nào, vết thương của huynh cũng không phải nhẹ, tạm thời đừng xuống giường, nếu không lại động đến vết thương thì không tốt. Cho nên huynh tạm thời ở lại gian phòng này đi, chờ vết thương ổn định lại tính tiếp."

"Được." Triệu Tín Lương trả lời nhỏ như muỗi kêu.

Người đàn ông này lớn như vậy, lại dùng đè thấp giọng xuống để nói chuyện, bộ dáng này nhìn thấy thật là đáng yêu.

Nhâm thị lén quay lưng lại cười, sau đó ra khỏi phòng.

Chờ Nhâm thị đi xong, Triệu Tín Lương đột nhiên chui vào trong chăn hít thở thật sâu, không khí như mới vừa nãy làm hắn không dám thở mạnh.

Nếu Nhâm thị không ra ngoài chắc hắn đã ngạt thở chết, không bị người ta đánh c.h.ế.t mà lại bị mình làm ngạt chết, thật là làm trò cười cho thiên hạ mà.

Ở bên này, Nhâm thị đi trên hành lang với hai gò má đỏ ửng, đi qua chỗ mấy tú nương cũng quên kiểm tra như mọi ngày, chỉ vội vã lướt qua, đến phòng mình.

Chậm rãi ngồi ngồi xuống ghế, đặt hai tay lên ngực, hít thở sâu, cố gắng đem tâm tình đang rối loạn của mình ổn định lại.

Cũng đã lâu rồi không tim không đập nhanh như vậy.

Vốn dĩ nàng tưởng rằng tim mình đã c.h.ế.t từ nhiều năm trước, thật không ngờ ngày hôm nay nàng lại cảm nhận nhịp tim đập liên hồi.

Cảnh đánh nhau mới lúc nãy hiển hiện trong đầu nàng, Triệu Tín Lương dũng cảm chống trả đối phương, lại luôn bảo vệ mình ở sau lưng, làm trong nháy mắt, nàng còn tưởng rằng người nam nhân đang đứng trước mặt bảo vệ mình là người phu quân mà cả đời mình mong đợi.

Vì suy nghĩ này, Nhâm thị không biết đã tự trách bản thân bao nhiêu lần, đến khi tâm tư dần ổn định lại, nàng mới an lòng được một chút.

Cũng nhếch môi lẩm bẩm: "Chàng là người tốt như vậy, mình làm sao xứng chứ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.