Thuyền mộc khoan thai chuyển động trên mặt hồ, hương sen thoang thoảng trước mặt, bầu trời trong xanh, không có một đám mây đen, sự yên lặng hiếm có như một khối ngọc đẹp.
Triệu Tương Nghi ngẩng đầu híp mắt lại, bên tai là tiếng địch của Bùi Tử Quân góp vui.
Mặc dù nàng không hiểu về nhạc khí, nhưng cũng biết được nhạc khúc mà Bùi Tử Quân đang thổi là thủ khúc bậc cao, nghe rất êm tai, hơn nữa thần tình nghiêm túc trên mặt hắn, làm cho nàng phải kính phục.
Thuyền mộc đi vào trung tâm của hồ, Triệu Tương Nghi vươn tay nhỏ bé chạm vào hồ nước, cảm xúc mát rượi truyền từ bàn tay đến khắp cả người, làm cho nàng không khỏi thích thú.
Hoa lá liên tục chạm vào thuyền mộc, thuyền nương lúc chèo thuyền thuận tay hái một đóa hoa sen, mỉm cười đưa cho Triệu Tương Nghi: "Triệu tiểu thư sinh ra đã đẹp, sánh ngang với đóa hoa sen này."
Triệu Tương Nghi nhận lấy đóa hoa sen thuyền nương đưa cho, cúi đầu ngửi hương hoa, nụ hoa bên trong mềm mại, còn vương vài giọt sương, để sát vào mũi ngửi lấy một cái, hương hoa thoang thoảng truyền đến, nàng vui vẻ ngẩng đầu nói: "Cảm ơn"
Nữ hài tử đều thích được người ta khen.
Nhưng thuyền nương căn bản không nghĩ đến hành động này của mình lại được tiểu khách nhân này cảm ơn, cho nên khi thấy Triệu Tương Nghi bình dị gần gũi, hòa nhã lễ độ như vậy, trong lòng thuyền nương càng thêm yêu thích hài tử Triệu Tương Nghi này, vì cô bé cho nàng cảm giác thân thiện.
Bùi Tử Quân mỉm cười, cho đến khi thổi xong một khúc nhạc hay, Triệu Tương Nghi lập tức cầm hoa sen vỗ tay khen hắn, càng không do dự cầm đóa hoa sen giơ đến trước mặt hắn, xem như là tặng cho khúc diễn tấu của Bùi Tử Quân.
Thuyền nương và tiểu nha hoàn kia nhìn thấy, đều kinh ngạc, nhưng bị Bùi Tử Quân liếc một cái liền khôi phục lại bộ dáng như bình thường. Bùi Tử Quân quay đầu lại, mỉm cười nhận lấy đóa hoa sen trong tay Triệu Tương Nghi, dịu dàng hỏi: "Khúc nhạc dễ nghe chú?"
Triệu Tương Nghi gật đầu, có điều Triệu Tương Nghi cũng không biết, từ thôn đến trấn đến huyện, nữ hài tử xấu hổ tặng hoa cho cậu bé, chính là ẩn ý muốn nói mình thích đối phương, vì vậy khi thuyền nương và tiểu nha hoàn thấy hành động tặng hoa này của Triệu Tương Nghi, mới có thể kinh ngạc đến vậy.
Mặc dù lúc Triệu Tương Nghi tặng hoa không có mang bộ dáng thẹn thùng xấu hổ, nhưng lúc Bùi Tử Quân nhận hoa, lại âm thầm vui vẻ ra mặt.
Nhưng thấy Triệu Tương Nghi lại nhìn một hàng hoa sen cười:" Chúng ta hãy hái hoa sen đi? Muội muốn hái vài bông về cho bà nội làm bánh để ăn, nhất định rất thơm."
"Những cô gái khác đều dùng hoa sen làm đề tài cho văn chương, còn muội thì ngược lại muốn dùng hoa làm bánh để ăn." Bùi Tử Quân bỏ cây địch vào trong tay áo, lại giúp Triệu Tương Nghi hái một đóa sen hồng, lắc đầu cười nói.
"Thì sao nào? Chung quy đều sẽ héo rũ mà thôi, chi bằng dùng nó làm bánh để ăn, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?" Triệu Tương Nghi ngắt lấy một cành hoa sen khác, lúc quay đầu lại nhìn Bùi Tử Quân, thấy hắn đang định ngắt một nụ hoa, vội vàng la lên: "Đừng có ngắt nụ hoa xuống, nó còn chưa nở hoa đâu, chúng ta hãy hái toàn bộ những đóa sen đã nở, như vậy cũng tránh được lãng phí."
Bùi Tử Quân gật đầu, thấy trời cũng không còn nắng nữa, liền bảo tiểu nha hoàn đừng che dù, đến giúp đỡ hái hoa.
"Đúng là, 'Hoa khai kham chiết trực tu chiết, mạc đãi vô hoa không chiết chỉ'
[Hoa nở nên hái thì phải hái, chớ để không hoa lại bẻ cành]."Bùi Tử Quân cầm một cành hoa sen, miệng ngâm một câu thơ của Đỗ Thu Nương.
Tay phải đang muốn hái hoa dừng lại, Triệu Tương Nghi quay đầu nhìn hắn, hơi lưỡng lự rồi mới nói: "Kỳ thực muội muốn hỏi huynh, nếu như cho huynh sinh ra lần nữa, huynh có nguyện ý vứt bỏ vinh hoa phú quý, sống trong một gia đình nghèo khó không? Tuy rằng sẽ rất cực khổ, nhưng huynh lại có thể tự do làm việc mình muốn làm, sẽ không có người ép huynh kế thừa gia nghiệp, huynh có thể vừa làm việc nhà nông vừa ngâm thơ."
Bùi Tử Quân ngừng lại động tác trên tay, hơi nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi này của Triệu Tương Nghi, sau đó lại lắc đầu cười: "Huynh không muốn."
"Hừ, muội biết ngay mà, huynh đã quen hưởng thụ phú quý, nào muốn sống những ngày gian khổ như vậy chứ." Triệu Tương Nghi hơi chu cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn nói.
Thuyền nương và tiểu nha hoàn đều kinh sợ ngây ngốc cả người, các nàng mặt dù kính trọng Triệu Tương Nghi là khách nhân của tiểu chủ tử, nhưng nàng ấy đột nhiên nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy, thực sự là làm cho hai người các nàng không thể nào tiếp thu nổi.
Tiểu thiếu gia vàng ngọc tôn quý như thế, làm sao có thể so sánh với thư sinh nghèo cho được?
"Muội hãy nghe huynh nói hết đã." Bùi Tử Quân để hoa sen lên thuyền mộc, tay vỗ lên mặt nước, mắt nhìn Triệu Tương Nghi nói, "Vì sao mà huynh không muốn ư? Không phải là huynh không chịu được cuộc sống nghèo khó, chỉ là huynh suy nghĩ, thấy câu hỏi này của muội có điểm không hợp lý."
Thấy Triệu Tương Nghi cũng ngừng động tác trong tay lại, Bùi Tử Quân nhìn nàng giải thích: "Muội nghĩ xem, nếu huynh thật sự xuất thân từ gia đình nghèo khó, vậy gia đình sẽ có điều kiện cho huynh ăn học ư? Huynh vẫn không thể làm được mình yêu thích, hơn nữa với tính tình này của huynh, chắc chắn sẽ bỏ việc yêu thích của mình sang một bên, cùng người nhà cố gắng kiếm tiền, trang trải cuộc sống hằng ngày."
"Ca ca muội không phải al2 ví dụ tốt đó ư? Nhà muội mặc dù nghèo, thế nhưng ca ca muội rất có tài, lại được phu tử rất coi trọng." Triệu Tương Nghi phản bác lại.
Bùi Tử Quân lại nói tiếp: "Đó là do nhà muội bây giờ có điều kiện, chứ trước kia, không phải Hoằng Lâm cự tuyệt không muốn đến học đường đó sao? Nếu nhà muội không có điều kiện như bây giờ, Hoằng Lâm có lẽ không có được thành tựu như hôm nay, trời cho thông minh là rất tốt, nhưng không có điều kiện tốt để bồi dưỡng, thì cũng như không, lại nói cho dù có dùng nhiều thời gian và tinh lực để bù lại cũng không được." Dừng một hơi, thấy Triệu Tương Nghi không nói lời nào, Bùi Tử Quân mới nói tiếp, "Còn nữa, trước kia huynh cũng đã nói, huynh là trưởng tử của Bùi gia, là Bùi Tử Quân, nếu quả thực có cơ hội để lựa chọn, huynh cũng sẽ làm vậy, bởi vì huynh không thể vì ích kỷ của bản thân mình mà hại toàn bộ gia nghiệp Bùi gia đi xuống được.'
" Nói cũng đúng." Triệu Tương Nghi thầm suy nghĩ lại, sau đó bĩu môi, "Muội vì cảm thấy buồn chán cho nên mới hỏi huynh như vậy thôi, chớ để ở trong lòng."
"Không đâu." Bùi Tử Quân nhếch miệng cười, lộ ra một hàm răng trắng noãn.
"Có điều nói gì thì nói," Triệu Tương Nghi sắp xếp lại hoa sen vừa hái, vừa nói với Bùi Tử Quân, "Tại sao mỗi lần tranh luận là muội không cãi lại được huynh chứ."
Bùi Tử Quân không trả lời, chỉ là im lặng cười.
Hai người du hồ thêm một nữa, chờ lúc mặt trời dần xuống núi, mới quay lại trên bờ.
Bùi Tử Quân nói cho Triệu Tương Nghi nghe hồ này tên là Huy hồ (hồ mặt trời], ở giữa Huy hồ có một diệp các [nhà trên nước] hai tầng, có người nói đứng ở trên diệp các ngắm mặt trời lặn rất đẹp.
Mặt trời màu đỏ như lửa buổi chiều, tôn lên màu xanh biếc của mặt hồ, ánh sáng mặt trời chiếu lên căn diệp các hai tầng, từng vòng sáng chớp động, đây chính là nơi có cảnh đẹp nhất biệt viện
Cho nên, lúc hai người định đi lên bờ, liền rẽ đến diệp các.
Đã có nha hoàn sớm trong diệp các chuẩn bị điểm tâm và hoa quả, chờ hai người bước vào diệp các, lập tức có nha hoàn bưng trà đến.
Triệu Tương Nghi đem toàn bộ hoa sen hái được đặt bên cạnh ghế mỹ nhân, còn mình thì ngồi trên ghế đá nhìn ra ngoài cửa sổ, ngồi ở trên cao này có thể ngắm hoa sen, lại có thể ngắm thêm được nhiều cảnh đẹp, một cơn gió nhẹ thổi ngang qua, nhìn hoa lá từng tầng xanh biếc đung đưa theo, in bóng trên mặt hồ, rất là đẹp.
"Ngày mai cửa hàng khai trương, còn chưa có đặt tên, chi bằng muội nghĩ giúp huynh một cái tên đi." Bùi Tử Quân tỳ mặt lên bàn đá, hai mắt đầy ý cười nhìn Triệu Tương Nghi.
Triệu Tương Nghi quay đầu lại nhìn hắn, tiện tay lấy một trái nho bỏ vào miệng, ăn xong rồi mới lên tiếng: "Muội không biết nhiều chữ chi bằng huynh tự đặt sẽ tốt hơn."
"Giúp huynh nghĩ đi, huynh chờ muội nghĩ ra." Bùi Tử Quân cũng thuận bỏ một trái nho vào miệng, "Thật ngọt, bọn nha hoàn trong viện càng ngày càng được việc."
Triệu Tương Nghi hơi cúi đầu suy nghĩ, sao cứ nhất quyết bắt nàng đặt tên vậy, nàng thật sự nghĩ không ra mà.
Lúc này trời ngả về tây, ánh sáng chiếu trên mặt hồ dần đổi màu, ngồi trên diệp các nhìn ánh sáng chiếu trên mặt nước trong veo trong thật đẹp mắt, phiến lá sen ở trong gió quét nhẹ trên mặt hồ, ánh trời chiều nhuộm màu xanh lá của cây trông thật sống động.
Triệu Tương Nghi gõ nhẹ ngón tay lên bàn, khi nhìn thấy thật không thể bỏ qua cảnh này, trong đầu nàng chợt hiện một tia linh quang.
Nàng vui vẻ quay đầu lại nhìn Bùi Tử Quân cười nói: "Vậy gọi là Nhiễm Thúy Trai đi, Nhiễm trong màu nhuộm, Thúy trong xanh biếc, huynh thấy sao?"
"Nhiễm Thúy Trai, Nhiễm Thúy Trai.." Bùi Tử Quân nhìn ra ngoài cửa sổ, thầm đọc ba chữ này thật nhiều lần, không quá một khắc liền cao hứng nhìn Triệu Tương Nghi đồng ý nói, "Tên rất hay, gọi là Nhiễm Thúy Trai đi."
Triệu Tương Nghi cảm thấy có chút thành tựu mà cười, ánh mặt trời đỏ chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, giống như dặm thêm một tầng son vậy, làm cho khuôn mặt nàng trở nên hồng nhuận xinh đẹp đến kì lạ.
"Để cảm ơn muội đặt tên cho, hãy giữ cái này đi." Bùi Tử Quân ở lúc Triệu Tương Nghi không chú ý, lấy ra một cái hộp nhỏ giống hộp đựng son phấn.
Triệu Tương Nghi không khách khí chút nào nhận lấy, vừa nghĩ xem đây là vật gì, vừa trêu chọc nói: "Ây da, muốn tặng đồ cho muội thì cứ nói thẳng đi, còn cố nghĩ ra mấy cái lý do sứt sẹo này làm chi."
Đây là Triệu Tương Nghi không có tim không có phổi trêu chọc nói, nhưng lại chọc đúng tim đen của Bùi Tử Quân, khiến hắn nghe xong không khỏi cảm thấy mất tự nhiên mà ho khan, trên mặt nhất thời có hai đám mây hồng đỏ ửng.
"Cái này, là phấn dưỡng da mặt hương hoa nhài, huynh thấy muội rất thích hương hoa nhài, cho nên mới chọn cái này. Mùa hè, trời rất nóng, muội đem cái này về, trước khi ngủ thì rửa mặt xong bôi cái này lên, sẽ bảo trì làn da trắng nõn của muội." Sau khi lấy lại bình tĩnh, Bùi Tử Quân hết lòng giới thiệu tác dụng.
Triệu Tương Nghi nghe xong, phản ứng đầu tiên là - đây không phải kem dưỡng da ở hiện đại dùng để tránh tia UV ư?
"Cái này huynh lấy từ trong cửa hàng sao?"
"T." Bùi Tử Quân gật đầu,"Muội chính là khách nhân đầu tiên của Nhiễm Thúy Trai đấy."
Ngày hôm sau, Nhiễm Thúy Trai chính thức khai trương đại cát.
Bảng hiệu hoàng kim viết ba chữ Nhiễm Thúy Trai là do chính tay Triệu Hoằng Lâm hạ bút, đây là do Bùi Tử Quân nhờ vả. Triệu Tín Lương vốn đề nghị sẽ mời một sư phụ viết chữ đẹp đề lên, nhưng Bùi Tử Quân lại nói chữ của Triệu Hoằng Lâm rất đẹp, còn nói đùa là ngày sau Triệu Hoằng Lâm mà thi đậu công danh, bảng hiệu này có thể đáng giá ngàn vạn lượng.
Mặc dù chỉ là một cửa hàng bán son nhỏ, nhưng không ít người đến chúc mừng, Vũ Long sư phụ của Vũ Sư Các được mời đến biểu diễn, cũng đem lại không ít tiếng cười đâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]