Ba người Bùi Tử Quân và hai huynh muội Triệu Hoằng Lâm cùng đi đến cái đình ở phía Nam, cách xa hoa viên, ngồi trong đình, ba đứa trẻ im lặng đối mặt nhau, trầm mặc không nói, trong lòng thầm suy nghĩ nên mở miệng như thế nào, rồi giải thích với đối phương làm sao.
Cuối cùng, vẫn là Triệu Tương Nghi mở miệng trước: "Bùi thiếu gia, thật ra cũng không có gì đáng nói, ta biết nhà bộ ta là nông hộ, nhà thiếu gia là nhà giàu, thân phận cách nhau rất lớn, ta và ca ca đương nhiên không thể quá thân cận với thiếu gia."
Gần một năm không gặp, miệng lưỡi Triệu Tương Nghi càng thêm sắc bén làm cho Bùi Tử Quân kinh ngạc, tầng tầng đạo lý, nàng nói với chất giọng mềm mại, nhẹ nhàng như thể đang nói một việc nhỏ bình thường, giải thích đơn giản.
Triệu Hoằng Lâm nắm chặt lấy tay của Triệu Tương Nghi cố gắng kiềm chế cơn tức giận, sau đó còn nói nhỏ vào tai tiểu muội: "Cũng chưa chắc đầu, nhà chúng ta sau này sẽ càng thêm giàu có."
Triệu Tương Nghi đương nhiên hiếu ý của ca ca, chỉ khéo léo gật đầu.
Nghe lời hiếu chuyện, còn nhỏ đã quản lí được chuyện trong nhà, cảnh tượng như vậy ở Triệu gia bất quá cũng rất bình thường, cũng không ai vì Triệu Tương Nghi tuổi còn nhỏ lại hiểu chuyện như thế mà sinh nghi, con cái nhà nghèo đều trưởng thành rất sớm, đây là chân 11y không bao giờ thay đổi.
Nhưng ở từ nhỏ sống trong an nhàn như Bùi Tử Quân rất hiếm khi thấy được. Vì hắn chỉ có một muội muội là Bùi Mẫn Nhu, cũng chính là vị tiểu thư nhỏ được nhũ mẫu ôm trong đại sảnh lúc nãy, chỉ thua Triệu Tương Nghi một tuổi, rất yếu ớt, cái gì cũng không hiểu, chứ đừng nói thông tuệ giống như Triệu Tương Nghi, nói đạo lý nào đều rõ ràng như thế.
"Bùi thiếu gia." Triệu Hoăng Lâm cũng xưng hô như vậy với Bùi Tử Quân,
"Tiểu muội đã đem nguyên nhân nói rõ rồi, thiếu gia là người sống trong nhàn từ nhỏ lại là công tử của một nhà giàu có, còn nhà nông bọn ta phải dựa vào thu hoạch hoa mầu để nuôi sống bản thân mình, không cùng thân phận, thì bọn ta làm sao dám trèo cao mà làm bằng hữu với thiếu gia? Cho dù tình cảm quá tốt, nhưng cũng chỉ là quan hệ giữa chủ tử và nô tài, Nguyên Thư chính là ví dụ rõ nhất, còn nhà bọn ta tuy là nông hộ, nhưng đường đường chính chính dựa vào sức lực của mình để kiếm sống, mặc dù không có điều kiện tốt, nhưng bọn ta không như thiếu gia có thể tùy ý dẫm đạp lên tôn nghiêm của người khác."
"Ta không có nghĩ như thế bao giờ." Bùi Tử Quân ngoài kích động, chính là sốt ruột muốn hóa giải hiểu lầm, "Không phải ngày trước chúng ta ở Triệu gia thôn cùng nhau chơi đùa rất vui vẻ sao, ta đến bây giờ không có xem hai người như là hạ nhân, kể cả Nguyên thư, ta coi hắn như là huynh đệ của mình vậy."
"Nói thật dễ nghe nhỉ." Triệu Hoằng Lâm căn bản không tin lời Bùi Tử Quân nói, tiếp tục châm chọc, "Vậy thì tại sao người lại nhờ cha mẹ mình phái người đến nhà bọn ta làm chuyện tốt này."
"Sao, làm cái gì, cha mẹ ta đã làm gì đối với nhà hai người?" Bùi Tử Quân có chút bất an, hắn không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn gương mặt tái mét vì giận của Triệu Hoằng Lâm nói cho hắn biết đã có chuyện gì đó mà hắn không biết, nhất định chuyện này có hiểu lầm gì rồi....
"Chuyện tháng giêng năm ngoái, Bùi gia phái người đến nhà ta, bảo là muốn ta đến Bùi phủ làm nha hoàn bồi ngươi chơi đùa...." Triệu Tương Nghi rầu rĩ nói ra chân tướng.
Bùi Tử Quân chỉ nghe được trong đầu mình ầm một tiếng, đó là chuyện gì, hắn một chút cũng không biết chuyện đó.
Triệu Tương Nghi sau khi nói xong, thấy Bùi Tử Quân không giống như là làm bộ không biết, nhíu mày hỏi lại: "Lẽ nào... Ngươi thật không biết việc này?"
Hắn chán nản lắc đầu, sau đó hồi phục tinh thần vội giải thích: "Cha mẹ ta không phải là người như vậy, cũng không có tự ý làm ra loại chuyện này đâu, hai người xác định đó là người Bùi gia sao? Có thể là người xấu nào đó thấy quan hệ giữa hai nhà tốt quá nên cố ý gây hiểu lầm không?" Nói xong, Bùi Tử Quân thầm suy nghĩ lại chuyện mới được nghe này, quả thật không thể nào tin được, là người nào rảnh rỗi lại đi chia rẽ tình bằng hữu giữa mấy đứa trẻ chứ.
"Không phải là người Bùi gia? Đúng là bọn ta không biết được bà tử, nha hoàn Bùi gia, nhưng sao có thế không nhận ra Từ quản gia?" Triệu Hoằng Lâm rất là bất mãn đối với lời nói của Bùi Tử Quân, nghe ý tứ của y làm như là hắn đổi trắng thay đen vậy.
Chuyện này thật sự đã xảy ra hơn nữa còn ở trong nhà mình, làm sao mà hắn quên được.
"Là Từ bá?" Bùi Tử Quân không thể tin, lắc đầu nguầy nguậy, lại lẩm bẩm, "Ông ấy không có nói cho mình biết..."
Triệu Tương Nghi thấy biểu cảm trên mặt Bùi Tử Quân không giống như tin mình, nghi ngờ hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không tin lời ca ca ta nói?" Nói xong, liền đem hết tất cả mọi chuyện đã xảy ra ngày đó nói hết cho Bùi Tử Quân nghe.
"Nhưng ta không tin cha mẹ lại làm ra chuyện như thế..." Bùi Tử Quân nghe xong liền kinh ngạc, phụ thân suốt đời chính trực, vì bôn ba bận rộn nên không thể quản được mấy việc nhỏ này, chuyện trong huyện hơn phân nửa là do mẫu thân xử lý, nhưng hắn biết tính mẫu thân, người dịu dàng lại hiểu biết có thể làm ra cái chuyện vô lý này ư?
"Quên đi, nói nhiều với ngươi cũng vô ích mà thôi, chuyện cần nói cũng đã nói, sau này cũng đừng có dây dưa với bọn ta nữa." Triệu Hoằng Lâm mặc kệ Bùi Tử Quân, nắm tay Triệu Tương Nghi rời đi.
Mới đi có mấy bước, lại nghe Bùi Tử Quân ở phía sau gọi lại: "Chờ một chút, chuyện hai người nói lúc nãy, ngoại trừ Từ bá, còn có những người nào nữa?"
Trí nhớ của Triệu Tương Nghi rất tốt, thấy Bùi Tử Quân hỏi như vậy, cũng là quay đầu lại trả lời: "Có một người nói là nhũ mẫu của ngươi, còn có một nha hoàn rất trẻ, nàng ta tên Tang Ngọc...."
"Ngươi nói Tang Ngọc?"Trên mặt Bùi Tử Quân xuất hiện một tia d.a.o động, "Tang Ngọc không phải là người trong Bùi phủ ta."
"Quý phủ của ngươi nhiều người như vậy, nói không biết cũng đúng thôi, hơn nữa, Từ quản gia đến, còn có nhũ mẫu của ngươi cũng theo cùng, còn chưa đủ để chứng minh việc tốt mà Bùi gia ngươi làm sao?" Triệu Hoằng Lâm phản bác, sau đó lại cảnh cáo, "Nhà của ngươi tốt nhất đừng có làm lại cái chuyện ngu xuẩn này một lần nữa, nhà bọn ta mặc dù không có giàu có bằng nhà của ngươi, nhưng tuyệt đối sẽ không làm cái chuyện bán con gái này đâu, tôn nghiêm của nhà ta không cho phép các ngươi giẫm đạp lên."
"Không, không phải, ta không có ý này, hai người hãy bình tĩnh nghe ta nói đã." Bùi Tử Quân liên tục xua tay, sau đó lại nhíu mày suy nghĩ, tia sáng trong mắt chợt lóe lên như đã tìm được đầu mối cho cậu trả lời, "Trước hết, cả hai hãy tin ta một lần, chuyện kia ta hoàn toàn không hề biết. Khi đó có người nói với ta rằng, nhà hai người đối tốt với ta như vậy đều...Đều không phải là thật lòng mà là coi trọng của cải nhà ta nên mới..."
Bùi Tử Quân vội vã xua tay ngăn lại: "Trước đừng kích động, đừng kích động... Đây là có người nói cho ta biết, lúc đó ta cũng không tin, liền phái người đến nhà hai người xem thử... Thế nhưng người ta phái đi quay về nói cho ta biết, nhà hai người không có cho họ bước vào cửa một bước...Nói, nói là ta không tự mình đến, còn phái hạ nhân đến thay nên không muốn tiếp đãi..."
"Ca ca." Triệu Tương Nghi nghe xong lời giải thích của Bùi Tử Quân, không khỏi lắc lắc cánh tay Triệu Hoằng Lâm, "Hình như là có chuyện như vậy, vừa lúc người Bùi gia đến nhà chúng ta lần nữa. Bà nội và cha lúc đó rất giận, cho mới đuổi người ra ngoài không cho vào trong nhà, bọn họ lúc đó liền rời đi."
"Là như vậy sao" Hai mắt Bùi Tử Quân sáng ngời, "Bây giờ chúng ta đem mọi chuyện lần lượt nói ra, rồi xâu chuỗi tất cả lại, nhưng thú thật là ta thật không biết chuyện đã xảy ra với nhà hai người khi đó, lúc đó ta nghĩ các người giống như lời hạ nhân nói, không phải thật sự thích chơi cùng ta, tâm ta liền lạnh, từ ấy đến nay ta cũng không đến tìm các ngươi chơi cùng là vậy... Còn nữa, nhà các người cho rằng nhà ta có ý muốn đem muội muội Hoằng Lâm đến làm nha đầu cho ta, nên mới ra tay đánh đuổi hạ nhân ta phái tới đúng không."
"Đúng... Thật là như vậy sao?" Triệu Tương Nghi bán tín bán nghi.
Triệu Hoằng Lâm cũng còn chưa hoàn toàn tin tưởng Bùi Tử Quân.
Bùi Tử Quân không nghĩ ngợi mà địa gật đầu: "Chuyện đó ta thật sự không biết, nhất định là có người... Chờ chút, Tang Ngọc mặc dù không phải là người trong Bùi phủ, nhưng là nha hoàn thân cận bên người dì của ta, mới vừa rồi bị cắt ngang lời nên ta suýt nữa quên mất, Tang Ngọc là nha hoàn thiếp thân của dì ta, nếu nàng cũng đi theo, như vậy có thể chứng minh được chuyện này có liên quan đến dì ta..."
"Còn không phải là do Bùi gia các ngươi nữa sao?" Triệu Hoằng Lâm nhàn nhạt nói, "Đừng ... có nói thêm gì nữa."
"Ta không tin, việc này không có liên quan đến cha mẹ của ta, hai người họ là người ngay thẳng, sẽ không ở sau lưng người khác làm trò này... Thảo nào."
Bùi Tử Quân chợt nhớ tới một chuyện khác, rất là nghi ngờ lầm bầm lầu bầu, "Thảo nào di mình trước sinh thần ngày mùng tám tháng giêng của mình lại thần thần bí bí nói cho mình biết, sẽ tặng cho mình một món quà không thể ngờ được, lại là món quà làm mình vui vẻ chắng lẽ..."
Bùi Tử Quân nói xong, rất là áy náy nhìn khuôn mặt vô tội của Triệu Tương Nghi.
"Ca ca." Triệu Tương Nghi ngửa đầu nhìn Triệu Hoằng Lâm vẫn như cũ không tin lời nói của Bùi Tử Quân, nàng dùng giọng nói non nớt khuyên nhủ, "Không chừng điều Bùi thiếu gia nói là thật, muội nghĩ lại cũng cảm thấy chuyện này rất khả nghi...Huynh còn nhớ không, có một bà tử nói cái gì Trần phu nhân ấy, nếu thật sự là mẫu thân của Bùi thiếu gia, thì phải gọi là 'phu nhân' hoặc 'Bùi phu nhân', sao có thể gọi là "Trần phu nhân'" được?"
"Đúng vậy, dượng của ta họ Trần, trong nhà mọi người gọi di là Trần phu nhân' hoặc là Trần di ' Bùi Tử Quân giống như bắt được hy vọng, rất cảm kích nhìn Triệu Tương Nghi.
Dựa theo lời nói của cả hai, Triệu Hoằng Lâm cẩn thận suy nghĩ lại, kỳ thực hắn đã sớm tin lời Bùi Tử Quân nói, cũng tin rằng đây là do hiểu lầm, chỉ là dù là như thế, nhưng Bùi gia ở trên cao, nhà bọn họ vẫn là nông hộ, không muốn chuyện như thế này xảy ra lần thứ hai thì chỉ còn cách là cách xa Bùi gia ra.
Chuyện được chôn giấu gần một năm hóa ra chỉ là một hiểu lầm, Bùi Tử Quân cũng vui vẻ hơn không còn vẻ lo lắng như lúc nãy nữa, rất là cao hứng nhìn Triệu Tương Nghi và Triệu Hoằng Lâm, giống như một năm trước ở Triệu gia thôn vậy.
Triệu Hoằng Lâm đối với Bùi Tử Quân vẫn là một bộ dáng không mặn không lạt, Triệu Tương Nghi thì tốt hơn một chút, chí ít ở trong lòng tìm lại được một chút hảo cảm đối với Bùi Tử Quân.
Tới gần buổi trưa, Triệu Tín Lương dẫn hai đứa con rời khỏi Mạc phủ, người Mạc gia lần nữa giữ ba cha con ở lại dùng cơm trưa, nhưng Triệu Tín Lương nói ở trong nhà còn có chuyện quan trọng làm lý do để từ chối, cuối cùng Mạc gia cũng không tiện giữ hắn lại nữa, chỉ có thể nhìn một nhà ba người rời đi, cuối cùng Mạc gia và Bùi gia còn lì xì riêng cho hai huynh muội một phong lì xì to, Triệu Tín Lương cũng từ chối không thôi, chỉ xấu hổ mà thu, mặt khác, còn kiên trì lì xì cho mấy đứa trẻ khác nữa, tuy nói ít hơn, thế nhưng đó cũng là một phần tâm ý rồi.
Trên đường về nhà, hai huynh muội đem đối thoại với Bùi Tử Quân ở Mạc gia hôm nay nói cho Triệu Tín Lương biết, Triệu Tín Lương nghe xong đầu tiên là khiếp sợ, sau đó mới trấn định lại, chỉ nói: "Như vậy cũng tốt, sau này có gặp lại cũng có thể thoải mái rồi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]