Mọi người trong phòng đột nhiên thấy Ngô thị té xỉu đều sợ hãi vô cùng, Triệu Nguyệt Cầm tay chân luống cuống phát hoảng đứng lên, muốn chạy đến giúp đỡ, nhưng Phương là đem nàng đè ngồi xuống:"Bụng con đã lớn như vậy rồi, nhanh ngồi yên đừng có nhúc nhích, mẹ còn ở đây, sẽ không có chuyện gì."
Triệu Nguyệt Cầm nghe xong, chỉ sợ hãi mà ôm chặt lấy Triệu Tương Nghi,
Triệu Tương Nghi hiểu ý mà dựa vào trong lòng tiểu cô cô an ủi, lại quan sát tình huống tiếp theo.
Phương thị nói xong lại hơi tức giận nhìn Trương Sâm: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh đi mời lão ôn đến đây một chuyến à."
Trương Sâm cũng là bị dọa đến tim gan muốn rớt cả ra, bị Phương thị quát một cái, liền định thần lại, ngẩn người rồi lập tức chạy nhanh ra ngoài.
Đúng lúc này hai người em chồng bước vào, vừa thấy cảnh trước mặt cũng rất hoảng sợ, vội hỏi là chuyện gì xảy ra, nghe khấu khí của các nàng như là muốn nói là do phương thị gây ra vậy, lý thị thấy thế cũng mất hứng, chỉ hời hợt nói: "Chuyện gì xảy ra? Là ca ca tốt của hai cô nói không muốn đi thi nữa, làm cho mẹ của hai cô tức giận đến ngất xỉu đấy."
"Không có khả năng" Muội muội nhỏ nhất của trương sâm lên tiếng phủ nhận, "Ca ca ta là người thông minh tuyệt đỉnh như vậy, lần này chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, làm sao có thể nói ra lời không tốt như vậy."
"Ngoài ý muốn?" Phương thị vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-yen-chon-thon-que/3704295/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.