Chương trước
Chương sau
Trời cũng đã sáng, ánh dương dần dần cắn nuột màn đêm, thoạt nhìn chỉ có một chút nhưng khi lơ đãng một lúc, thì trời đã sáng hoàn toàn, màn đêm dần biến mất không thấy đâu.

Trong chuồng bò Dương thị trằn trọc suốt đêm không ngủ được, tuy rằng nghe được Triệu Tín Lương đã nhận lời tha cho mình, nhưng chẳng biết sao trong lòng lại có một loại cảm giác bất an không nói được.

Hai con bò trong chuồng, một đứng một nằm, hoặc lâu lâu lại kêu ra tiếng, hoặc lặng lẽ vùi đầu vào ăn cỏ khô mà chủ nhân chuẩn bị cho, Dương thị lắc lắc đầu, dĩ nhiên đây không phải là lần đầu thấy cảnh này, chỉ tức giận lầm bầm một câu: "Chờ ta làm nên chuyện, ta sẽ đem hai con bò các ngươi làm thịt."

Tiểu Ngưu kia không biết là có nghe hiểu hàm nghĩa chữ "thịt" hay không, mà ngẩng mặt lên liếc dương thị một cái, sau đó lại an tâm ăn cỏ.

Lúc này, cửa chuồng bò mở ra, ánh sáng hơi yếu ớt chiếu vào, Dương thị muốn giơ tay che mắt lại nhưng phát hiện tay mình vẫn còn đang vắt chéo sau lưng, càng cử động thì sợi dây càng siết chặt.

Vừa thấy Triệu Tín Lương đứng trước cửa chuồng bò, Dương thị lập tức cọ xát với mặt đất khó khăn đứng lên, vội vàng cầu xin: "Đại ca, đại ca, xin huynh thương xót, trước thả ta ra cho ta uống nước, ta muốn c.h.ế.t khát rồi."

"Có c.h.ế.t khát hay không nói với ta làm gì." Triệu Tín Lương mặt không biểu tình trả lời, tâm Dương thị hơi trầm xuống, tiếp đó không từ bỏ ý định hỏi một câu.

" Vậy có thể cho ta thay quần áo khác được không? Huynh nhìn cả người ta xem, đều dính phân bò, bộ dạng ta như vậy sao có thể đến Bách Vị Lâu trên trấn, không phải sẽ mất mặt sao?"

"Ngươi còn mặt mũi sao?" Triệu Tín Lương vừa dắt hai con bò ra ngoài dẫn đến trong sân cho triệu lão gia tử trông coi, vừa ở một bên nói.

Trong chuồng bò nhất thời không tiếng đáp trả.

Chỉ là Triệu Tín Lương tay nắm dây thừng đột nhiên cứng đờ.

Cũng đúng, phải để Dương thị về thay quần áo lại trước, nếu để nàng ta mang bộ dáng chật vật đến Bách Vị Lâu, không chừng sẽ để bọn người đó sinh nghi, có lẽ để cho Dương thị mang bộ dáng như ngày thường đến đó sẽ tốt hơn.

Vì vậy, Triệu Tín Lương đem dây thừng đưa cho Triệu lão gia tử: "Cha, hôm nay con có việc, cha trước dắt bò đi ăn cỏ đi, sau đó con sẽ nhờ lão nhị đi trông giúp, nếu như không còn việc gì thì đến trưa con sẽ quay về, đến lúc đó con sẽ xuống ruộng làm việc tiếp."

Triệu lão gia tử nhận dây thừng gật đầu, lại ghé sát vào tai Triệu Tín Lương chỉ Dương thị trong chuồng bò nói nhỏ: "Bây giờ không thể tha cho con đàn bà đó được, cha không muốn nhìn thấy mặt con đàn bà này nữa."

Triệu Tín Lương gật đầu: "Con đã biết, việc này cha đừng lo, còn nữa, cha đừng quên nhắc mẹ rang đậu phộng vừa hái mới đây đấy?

"Đã sớm nhắc rồi." Triệu lão gia tử cười híp mắt vỗ vỗ quần áo, sau đó dắt bò con đi ra ngoài.

Lúc này, Phương thị vừa vặn từ trong phòng bếp đi ra, Triệu Tín Lương giương giọng hỏi một câu: "Tương Nghi đã dậy chưa? Nha đầu kia đúng là,

tối hôm qua bảo nó nhanh đi ngủ mà nó còn thức, chẳng biết nó có phải chuột không mà ban đêm tinh thần tốt như vậy?"



Phương thị che miệng cười cười, sau đó hắng giọng: "Con có đúng là cha nó không, sao lại đi nói con gái mình như thế? Mẹ thấy con bé tối hôm qua đã mệt lắm rồi, mẹ sẽ trông chừng cho, sẽ không để con bé ngủ quên rồi lát nữa tỉnh dậy sẽ đau đầu đâu."

Triệu Tín Lương gật đầu, rồi kéo con bò lớn kia đến một bên gắn xe bò vào, chuẩn bị xong hết thảy, mới vào trong chuồng bò thả dương thị ra, một đường áp giải nàng ta quay về tam phòng, rồi dặn nàng ta nghìn vạn lần không nên nghĩ đến việc bỏ trốn, ngược lại nếu làm việc tốt thì sẽ không có việc gì, còn nếu bỏ trốn thì hắn sẽ báo quan ngay lập tức, để cho nàng ta không có được một cuộc sống yên ổn, 'trốn được hòa thượng nhưng không trốn được miếu.”

Dương thị trong lòng cực kỳ sợ, chỉ có thể nghe theo lời Triệu Tín Lương

Lý thị đang đứng ở trước cửa nhị phòng hung hăng trừng dương thị, nàng vì chuyện Dương thị đã gây ra với tiểu Hoằng tuấn nên đối với Dương thị bây giờ là hận thấu xương, cái loại cảm giác suýt chút mất đi con mình rất là đau đớn, còn chính mắt nhìn thấy tiểu Hoằng Tuấn khóc đến tâm tê phế liệt mà nàng không biết phải làm gì, cái cảm giác đó như một con d.a.o đ.â.m vào lòng vài xương của Lý thị, nhưng nàng vẫn cố nén oán khí hơn nhiều năm nay tích tụ lại, giờ phút này, nàng ước gì có thể nhào đến đồng quy vu tận với Dương thị.

Triệu lão nhị thấy thế, liền kéo Lý thị lại an ủi thêm lần nữa, sau đó bất đắc dĩ thở dài, cầm nông cụ đi xuống ruộng.

Chờ Triệu Tương Nghi rời giường, rửa mặt, chải đầu xong thì cả gia đình đã đi làm việc. Lúc hỏi đến Triệu Tín Lương thì Phương thị chỉ nói là hắn đưa dương thị lên trấn, lúc này Triệu Tương Nghi mới hơi an tâm, tất cả đều tiến hành theo đúng kế hoạch.

Không biết có phải hay không là bởi vì chuyện tối hôm qua, mà bầu không khí trong Triệu gia hôm nay thoạt nhìn có chút quái dị.

Chỉ có Triệu Tương Nghi không biết gì, vẫn như cũ dựa theo thói quen hằng ngày, sau khi ăn sáng xong lại bắt đầu đi chăm sóc cây trồng, cũng quan sát xem gà con cùng heo con trong nhà có lớn lên chút nào chưa, rãnh rỗi thì lại chơi đùa với tiểu Hoằng Tuấn một chút.

Tiểu Hoằng Tuấn từ khi mới sinh ra đến giờ chỉ mới có một tuổi thôi, quả thực đáng yêu vô cùng, mặc dù thắng bé không nghe hiểu lời nàng nói, nhưng dù sao nó sẽ đợi đến lúc nàng không ngờ nhất mà tặng cho nàng một tia kinh hỉ.

Ví dụ như, ngươi cùng nó nói chuyện hoặc chơi cùng nó, hoặc kể chuyện của mình cho nó nghe, mặc dù nó nghe không hiểu lắm, nhưng ngươi cho là nó cũng không hiểu thì đợi đến lúc ngươi không đế ý, nó sẽ đột nhiên cười với ngươi hai cái, hoặc thổi bong bóng [nước bọt) biểu thị rằng nó đang vui vẻ hay gì đó.

Cuối cùng là thời gian gần đây tiểu Hoằng tuấn vừa mới học xoay người, nó luôn thích nằm, sau đó lại vững vàng trở mình, mỗi khi nó trở mình xong, lại luôn không học được cách trở mình lại. Vì vậy cũng rất xấu hổ duy trì bộ dạng đó, thập phần ão não nhìn người lớn, chuyện này chọc cho cả nhà đều cười cả ra.

Triệu Tương Nghi đang cùng tiểu Hoằng tuấn ở trong sân tắm nắng, chỉ là ánh sáng mặt trời hôm nay không sáng lớn, xem chừng mấy ngày nữa thời tiết sẽ không tốt, ước chừng trong vòng mười ngày trời sẽ đổ mưa.

Chờ mưa đi qua, tiết trời trở lại ban đầu, lúc đó trời sẽ mát mẻ, không còn cái cảm giác nóng nực của mùa hè nữa. (Ý ở đây là sang thu rồi mà trời vẫn

nóng như mùa hè.)

Giữa trưa, Triệu Tín Lương rốt cục cũng trở lại, Dương thị cũng ngồi trên xe bò về cùng, lúc này, trên mặt nàng ta đầy nét cười, không còn vẻ tuyệt vọng, chật vật như tối hôm qua nữa.

Triệu Tương Nghi lập tức gọi bà nội và Lý thị, Lý thị liền nhanh tay bế tiểu Hoằng tuấn lên, trừng mắt nhìn Dương thị đang quay về nhà, Phương thị theo thói quen lau tay vào tạp dề, chậm rãi đi tới.

Dương thị tâm cho rằng không sao, vì vậy cũng rất là đắc ý khẽ mắng Lý thị một câu: "Chờ đi, ta muốn ngươi chờ xem ta trả thù ngươi, con điếm thối."

Vừa dứt lời, nàng ta liền bị tập kích phía sau, loại khí lực này rất giống loại hôm qua đã đánh nàng ta, nàng ta la hét một tiếng, sau đó bị ném xuống đất.



Dương thị hoảng sợ quay đầu lại, trong mắt cũng mang theo tia tức giận, nhưng khi thấy người đánh mình là Triệu Tín Lương, lại không dám mắng chỉ nói: "Đại ca, huynh làm cái gì vậy... Người ta mắng cũng đâu phải là huynh."

Triệu Tín Lương không nói chuyện, chỉ nhanh chóng cầm sợi dây thừng to trên xe bò ra, tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đem Dương thị trói lại lần nữa.

Đáy lòng càng thêm sợ, Dương thị nhanh chóng giùng giằng kêu to: "Huynh đây là muốn làm gì, không phải huynh đã nói là sẽ không tính toán với ta nữa sao, làm sao huynh lại đổi ý, buông, buông ta ra, huynh đây là chơi xấu."

Triệu Tương Nghi và Phương thị mặt lạnh nhìn Dương thị giờ này khắc này dáng vẻ chật vật, không có ai vì nàng ta cầu tình.

Triệu Tín Lương ngoài miệng cũng lạnh nhạt nói: "Thả ngươi? Chẳng lẽ những kẻ phạm tội khắp cả thiên hạ này đều có thể tha thứ."

"Không phải huynh nói sẽ không tính toán với ta nữa nếu ta làm theo lời huynh, huynh mau thả ta ra, mau thả ra." Dương thị gần như khàn cả giọng hét lên, Triệu Tương Nghi quay đầu đi chỗ khác che kín lỗ tai của mình, cuối cùng là đi thẳng vào trong phòng để không nghe thấy nữa, dù sao chuyện kế tiếp cũng có phụ thân lo rồi, cũng không cần nàng quan tâm.

"Ta có hứa với ngươi? Chính xác là ngươi đã gạt bọn ta nhiều lần như vậy, thì tại sao bọn ta lại không thể lừa ngươi một lần?" Triệu Tín Lương vừa kéo Dương thị ném lên xe bò, vừa quay mặt lại nói với Dương thị.

Cùng lúc đó, người từ trong phòng đã chạy ra, Triệu Tương Liên vừa nhìn thấy bộ dạng mẫu thân như vậy, nước mắt không khỏi rơi đầy mặt, nhưng hai người Triệu lão tam và Triệu Hoằng Nhân cũng không có cảm thấy đau khổ một chút nào, chỉ thấy Triệu lão tam nói quanh co hỏi xem Dương thị là mình thật không có việc gì chứ?

Dương thị nghe thấy thế, dừng một chút rồi khóc rống lên, vừa khóc vừa mắng: "Triệu Tín Dương à Triệu Tín Dương, mắt ta thật sự bị mù nên mới gả cho cái tên lang tâm cẩu phế nhà ngươi, ngươi so với đại ca nhà ngươi cũng không bằng, nếu ta sớm biết sẽ có ngày như vậy, thì ta sẽ không lấy trúng một tên chồng vô dụng như nhà ngươi đâu, cẩu vật, ta nguyền rủa ngươi sẽ không được c.h.ế.t tử tế đâu."

Dương thị mắng ngày càng nhiều làm cho Triệu lão tam không dám nhìn tới nàng ta một lần, cuối cùng chỉ vội vã chạy về phòng.

Triệu Tín Lương nhanh tay đem dương thị cột thật chắc trên xe bò, cột xong, liền đánh xe bò đến chỗ Lý Chính, còn có trên đường tìm Triệu lão gia tử và Triệu lão nhị, để cho hai người họ đi theo làm nhân chứng.

Chờ tiếng khóc la của Dương thị dần biến mất, Triệu Tương Nghi mời từ trong phòng chạy ra, nhìn thấy Phương thị liền hỏi: "Bà nội, Lý Chính thúc thúc có phạt nặng tam thẩm không?"

Phương thị yêu thương sờ sờ đầu Triệu Tương Nghi, cười nói: "Nhất định sẽ, đã làm sai thì phải chịu phạt, nếu như chúng ta che chở cho tam thẩm con, thì tam thẩm con chỉ biết lười biếng đi hại người mà thôi."

Gần chạng vạng tối, Triệu Tín Lương đánh xe bò chở Triệu lão gia tử và triệu lão nhị quay về, nhưng Dương thị nhưng không có theo trở về, người trong nhà thấy thế cũng không cảm thấy kinh ngạc, trong lòng đều có cân nhắc.

"Xử trí như thế nào?" Phương thị hỏi đầu tiên.

Triệu Tín Lương vừa tháo xe bò ra, vừa nói: "Dựa theo luật pháp, đánh trước ba mươi gậy, rồi đem nhốt vào trong tù, có người nói phải nhốt nàng ta hai mươi năm mới được thả ra."

Hai mươi năm...

Triệu Tương Nghi nghe xong trong lòng cũng thổn thức không ngớt, hai mươi năm sau, chờ Dương thị trở ra, chỉ sợ đời này cũng đều bị hủy rồi, sẽ không còn ai dám lấy nàng ta nữa, cũng không còn người để ý đến, hơn nữa dựa theo tính tình lười biếng của nàng ta, mặc dù được thả ra nhưng cũng không có năng lực tự nuôi sống bản thân. Huống hồ trong ngục giam quanh năm ẩm ướt, âm lãnh, dơ bẩn kinh khủng, nàng ta có thể vượt qua được năm tháng trong đó hay không mới là cái vấn đề....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.