Ngô thị thấy Phương thị không phản ứng chỉ ngồi ở trước cửa lựa đậu, Triệu Tương Nghi thì ở trong sân chăm sóc mấy loại rau dại cổ quái cũng không để ý đến bà, cảm thấy hết sức khó xử liền đổi sang đề tài khác: "Ô, hai mẫu đất hoang nhà các người đã trồng được cây? Đây không phải là rau dại sao, sao cả nhà còn ăn rau dại nữa?"
Lúc này Phương thị mới ngẩng đầu lên: "Đúng vậy, điều kiện gia đình không tốt, giờ chỉ còn rau dại để ăn."
Ngô thị căn bản không tin lời Phương thị nói, chỉ thấy buồn cười chỉ vào đàn gà con trong sân nói: "Chậc chậc, tôi nói này bà thông gia, nếu điều kiện nhà bà không tốt thì tiền đâu ra mà nuôi nhiều gà con thế, chờ sau này đám gà này đẻ trứng, chỉ bán trứng thôi chắc kiếm không ít nhỉ?"
"À, tiền mua trứng giống này là do vợ lão nhị mượn từ nhà mẹ đẻ, bên đó còn hỗ trợ gom trứng giống, nói là đợi thu hồi được tiền vốn thì trả cũng không muộn." Phương thị đứng dậy đem cái rổ vào trù phòng, Ngô thị chưa từ bỏ ý định, vẫn cười hì hì bước đi theo Phương thị vào trù phòng: "Ai chà, vậy nhà mẹ đẻ vợ lão nhị thật sự là có tiền."
"Đâu phải, so với nhà bà thì kém hơn." Phương thị cười nhạt, rồi quay lưng lại không nhìn Ngô thị, "Mấy ngày qua, Nguyệt Cầm nhà tôi ở nhà bà có tốt không?"
"Này, bà thông gia nói gì vậy, Nguyệt Cầm là con dâu của tôi, tôi cũng chỉ có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-yen-chon-thon-que/3704271/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.