Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, người trong Triệu gia chuẩn bị thật kỹ trước khi xuất môn, giá cả loại gia vị mới này ước chừng là mười văn tiền nửa lạng, nghe có vẻ chẳng có lời tí nào, nếu chiếu theo giá tiền ở thời đại này mà nói thì cũng không tính là đắt. Giá tiền là do Triệu Tín Lương quyết định, giá này được chiếu theo giá muối và tương rồi so sánh với giá dầu vừng hiện tại mà quyết định bán với giá mười văn tiền nửa lạng, kỳ thực đã hạ giá rất thấp, vì cả nhà bọn họ chưa bao giờ buôn bán gì nên không biết có thu lại lợi nhuận hay không, bao gồm giá vốn của dầu, muối, thực vật đã dùng, công việc chế biến và những thứ khác đều không có tính vào.

Bất quá đối với giá tiền như thế này, Triệu tương Nghi cũng không có vội vàng đứng ra khuyên người nhà suy nghĩ lại, bởi vì trong lòng nàng nắm chắc được lần này cha và mọi người đem gia vị mới lên trấn buôn bán, nguồn tiêu thụ nhất định sẽ không lớn.

Ngược lại Phương thị cảm thấy mình chỉ chế biến lung tung lại có thể mang đi bán lấy tiền, trong lòng rất là vui vẻ, thầm bấm đốt tay tính toán, vò đựng nặng hai cân, nấu bỏ thêm hương liệu vào thì nặng đến năm cân, có thể đoán được hương liệu lần này làm ra ước chừng nặng đến ba cân, nếu bán theo giá mười văn tiền nửa lạng thì cả nhà sẽ thu về đến ba trăm văn tiền, đối với cả nhà bọn họ mà nói chỉ đi một chuyến mà thu về ba trăm văn tiền đã xem là nhiều rồi.

Suy cho cùng thì Phương thị vốn xuất thân từ nhà nông, cũng chưa từng nghĩ sẽ thấy số tiền lớn như thế, nhưng trong mắt Triệu tương Nghi thì số tiền này chẳng có phân lượng gì, nàng còn muốn có nhiều tiền hơn thế này cơ.

Người một nhà rất là kích động chạy đến trấn trên, Phương thị đề nghị sẽ đi xem một ít đồ sẵn tiện mua thêm một số đồ cần dùng trong nhà, còn việc mua bán thì để cho Triệu tín Lương lo liệu. Thấy thế, triệu Hoằng Lâm và Triệu Tương Nghi đều nhất nhất yêu cầu ở lại cùng cha bán hương liệu (gia vị).

Ở chợ, việc mở sạp bán hàng cũng không giống như ở hiện đại là phải đóng tiền phí, ở đây các tiểu thương hay di chuyển không cố định một chỗ, hơn phân nửa là xuất thân từ nông thôn, trong nhà mình mà làm ra được thứ tốt sẽ đến trấn bán lấy tiền, hoặc mang đi đổi với một người khác để lấy thứ mình cần, giao dịch như thế rất là thoải mái.

Triệu Tín Lương chọn một vị trí ở giữa các sạp khác rồi trải vải thô ra, sau đó lại đặt ra trên tấm vải thô một băng ghế gỗ từ nhà mang tới, rồi cùng hai đứa con ngồi trên ghế gỗ.

Để việc mua bán được thuận tiện, bọn họ còn đem theo một cái chén nhỏ ước chừng nửa lạng, dễ dàng cân đo lượng hương liệu.

Phụ tử ba người ngồi vào chỗ của mình, vì là lần đầu tiên bán hàng nên cũng gặp không ít trúc trắc, cũng không có quen việc thét to gọi hàng hoặc đi tìm khách mua, chỉ ngây ngốc ngồi tại chỗ nhìn khách nhân tới lui.

Tiếu thương sát vách bán trứng gà, thấy thương phẩm của Triệu tương Nghi bên này rất lạ liền tò mò hỏi thăm:" Đại ca, huynh bán cái gì thế?"

Rốt cuộc Triệu tín Lương cũng thấy có người hỏi hương liệu của mình, trong lòng rất al2 kích động, vội vàng giới thiệu với bọn họ: "Cũng không phải cái gì lạ, là hương liệu do nhà chúng at tự làm, rất thơm, huynh đệ có muốn mua một chút để thử không?"

Triệu Tương Nghi nghe vậy liền cúi đầu cười thầm, cha của mình mặc dù nói chuyện có chút không rõ ràng lắm, nhưng thật có khiếu làm ăn, rất có tiềm lực nha.

Người bán hàng bên trái không để ý, nhưng người bán hàng bên phải lại rất tò mò liền bước đến sát cái bình ngửi thử: "Đúng à, thật sự rất thơm, huynh bán như thế nào?"

Triệu Tín Lương thấy hắn hỏi giá tiền, càng thâm kích động, vội khua tay múa chân nói: "Mười văn tiền nửa lạng, rất rẻ đấy."

"Mười văn tiền nửa lạng?" Người bán hàng rong nhất thời trợn to mắt lên, dòm vào cái bình hương liệu rồi phất tay, "Ngươi bán như vậy, hèn gì không ai mua."



"Này, huynh đệ cứ đi hỏi thăm một chút xem, một bình dầu vừng nhỏ cũng đã hơn một trăm văn, mà giá mười văn tiền nửa lạng này của ta so với giá muối, tương đều rẻ hơn nhiều, nếu như huynh đệ ngại muối và tương đắt tiền có thể mua một chút hương liệu này của ta về nấu ăn xem, cũng không cần bỏ thêm muối và tương." Triệu Tín Lương vội vã giải thích, Triệu tương Nghi ở một bên chống cằm nhàm chán, cũng không phụ họa, nàng chờ chính là kết quả này, kiến cho cái bình hương liệu bán không được, sau đó tìm cơ hội giựt dây người nhà đi tìm tửu lâu làm nguồn tiêu thụ..

Bán cho dân chúng bình thường cũng không phải là kế lâu dài, hơn nữa mặc dù đã hạ thấp giá tiền xuống nhưng bọn họ vẫn cảm thấy đắt, dù sao hương liệu này đối với dân chúng bình thường mà nói có cũng được mà không có cũng được, chỉ cần lấp đầy bụng là được cũng không cần tiêu phí tiền đi mua mấy thứ này. Nhưng ở mấy tửu lâu lại không giống vậy, lúc nào ở đó cũng mong có thêm thứ mới lạ để tăng thêm lợi nhuận, ngươi có kêu giá cao gấp mười lần thì họ cũng không ngại đắt.

"Cha, làm sao bây giờ, hương liệu này hình như bán không được?" Triệu Hoằng Lâm hạ mi, nghe lời nói của người bán hàng rong lúc nãy, hi vọng đối hương liệu này đã biến mất.

Triệu Tương Nghi tinh nghịch cười cười: "Đợi thêm lát nữa đi."

Trong lòng của Triệu tín Lương cũng thầm lẩm bẩm, nhưng vẫn vui vẻ sờ đầu Triệu Tương Nghi: "Nhất định sẽ có người mua, chúng ta hãy bắt chước mọi người rao hàng xem?"

Nói đến đây, Triệu Tín Lương liền hắng giọng rao hàng: "Ai là đại gia mau nhanh đến đây nhìn xem, hương liệu mới chế, có nó, nấu ăn cũng không cần bỏ thêm muối và tương, bớt được rất nhiều tiền mua đồ, nhanh đến xem một chút nha." Triệu tương Nghi thấy thế cũng thét to vài tiếng rao hàng.

Còn Triệu Hoằng Lâm chung quy vẫn là da mặt mỏng, tuy rằng ngoài miệng cũng rao hàng theo nhưng trên gương mặt thanh tú ẩn ẩn vài vệt đỏ.

Lúc Triệu Tương Nghi liếc mắt sang nhìn thấy được cảnh này, không khỏi che miệng mà cười.

Bất quá, sau khi ba cha con rao hàng, thật đúng là thu hút không ít người đến xem, mỗi người đều thất chủy bát thiệt [1] hỏi cả ba người, Triệu Tín Lương nhất thời vui mừng trả lời từng người, nhưng khi nghe đến giá tiền thì một nhóm rời đi chỉ còn lại mấy người muốn mua.

Cối cùng chỉ thu được hai mươi văn tiền.

Thật ra mấy khách nhân kia là muốn đến đây để nếm thử miễn phí, Triệu tương Nghi biết bọn họ không có ý định mua, chỉ muốn đến đây nếm thử thôi, không khỏi hạ mi, cứ theo tình hình này thì hương liệu không có bán hết mà bị đám khách nhân kia nếm hết mất.

Triệu Tín Lương cẩn thận sờ sờ hai mươi văn tiền, tuy không có nhiều lắm nhưng trong lòng hắn cũng cảm thấy thỏa mãn, cuối cùng cũng ngẩng đầu, trong ngóng hi vọng.

Lúc này, hai người bán hàng sát vách bước đến cười hì hì nói: "Thế nào đại ca, ta nói có đúng không? Huynh bán như vậy cũng chẳng bánđược bao nhiêu, không bằng như vầy, huynh bán cho ta năm văn tiền nửa lạng, ta sẽ mua giúp huynh một cân, huynh nghĩ thế nào?"

"Bọn ta chẳng phải là bị lỗ sao, hương liệu là dùng mỡ heo để chế biến, bán cho ông một cân mà nửa lạng lại là năm văn tiền, thì bọn ta thu hồi tiền vốn làm sao đây." Đột nhiên triệu Hoằng Lâm ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt người bán hàng kia, người bán hàng kia thấy Triệu Hoằng Lâm da mặt mỏng, cho là hắn không có bản lãnh gì, bây giờ lại nghe hắn châm biếm mình, ngược lại làm lời nói định nói ra bị nghẹn lại trong họng.

"Huynh đệ xem, con ta nói rất đúng à, nếu ta bán cho ngươi theo giá đó thì sao có thể hoàn lại tiền vốn đây?" Triệu tín Lương ở một bên phụ họa theo, người bán hàng kia thấy tình hình không tốt lắm, cũng không để ý đến một nhà ba miệng bọn họ nữa.



Qua lời nói của người bán hàng rong kia, Triệu Tương Nghi cũng âm thầm tính toán, nghĩ đến hương liệu này rất được mọi người hoan nghênh, người bán hàng kia cũng nhiều lần ngỏ giá với bọn họ, cò kè mặc cả. Cho nên, nếu đem hương liệu này đến tửu lâu mà tiêu thụ nhất định sẽ được ưu ái rất nhiều.

Đến gần trưa, Phương thị rốt cuộc cũng quay lại, mua được không ít đồ, mệt mỏi hổn hển nên triệu tín Lương vội vã đỡ bà ngồi xuống băng ghế gỗ, miệng không ngừng nói: "Đáng lẽ nên bảo một người trong nhà theo giúp đỡ mẹ, đỡ phải khiến mẹ tìm kiếm vất vả thế này."

Phương thị lắc đầu, híp mắt thấy một vò hương liệu dò hỏi: "Thế nào, bán được bao nhiêu rồi?"

"Chỉ bán được hai mươi văn tiền, căn bản là không có ai muốn mua." Triệu tương Nghi không đợi phụ thân trả lời đã giành nói trước.

"A?" Phương thị hoàn toàn thất vọng, bà còn cho rằng sau khi mình quay lại, hương liệu cũng bán gần hết đi, "Tất cả mọi người đều không thích mùi này sao? Các con có cho người ta nếm thử không đấy?"

"Tại sao không có, đều bị họ nếm gần hết rồi." Triệu Tương Nghi tiếp lời, sau đó còn đem chuyện của người bán hàng ka nói nhỏ với Phương thị, lại nói thêm, "Con thấy nếu chúng ta hạ giá thêm nữa, bọn họ vẫn cảm thấy vẫn còn đắt."

Triệu Tín Lương cúi đầu quan sát con gái mình một phen, nghĩ đến lời con gái nói về người bán hàng không phải là không có lý, việc này là do chính mình không có suy tính đến.

Cũng rất là bối rối nói: "Nhưng bán với giá mười văn tiền nửa lạng đã xem như là rẻ rồi, nếu hạ thêm nữa, sợ rằng tiền vốn cũng không thu lại được."

"Quên đi, trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta về thôi, cái này cứ để lại ăn dần đi." Phương thị không có tinh thần nói, Triệu tín Lương mơ hồ cũng có ý này, tuy rằng trong lòng vẫn không tình nguyện, nhưng trong thời gian ngắn vẫn chưa nghĩ ra cách nào có thể đem cái bình hương liệu bán hết sạch.

"Cha, bà nội, không bằng chúng ta đem cái bình hương liệu này đến tửu lâu đối diện hỏi chút xem." Triệu Tương Nghi nhân cơ hội này nói ra suy nghĩ trong lòng mình, lại giải thích: "Người trong tửu lâu bán rất nhiều đồ ăn có mùi thơm ngon, hương liệu của chúng ta lại có vị đạo giống thế, chắc chắn bọn họ sẽ để ý đến cho xem."

Phương thị nghe xong lập tức không đồng ý, triệu tín lương có chút do dự nói: "Cái này sợ rằng không được, tửu lâu của bọn họ rất lớn, lại nổi tiếng, có thể để ý đến hương liệu của chúng ta sao?"

"Tính toán như vậy là được rồi, Tín Lương trở về thôi, chúng ta chỉ bán cho dân chúng,nếu bán cho một hộ thương nhân lớn, nhà nông như chúng ta ứng phó làm sao đây? Không chừng sẽ bị bọn họ tính toán lại đấy." Phương thị chưa bao giờ trải qua việc này, nên phương diện và tư tưởng vẫn còn lệch lạc, so với việc kiếm nhiều tiền, bà lại coi trọng cuộc sống an ổn hơn.

Triệu Hoằng Lâm thấy bộ dáng đầy hi vọng của tiểu muội, trong lòng không đành, xem thử một chút cũng không sao đi, hậu quả cũng không thể nghiêm trọng như lời bà nội nói được, liền nói giúp tiểu muội: "Chúng ta thử vận may một chút xem, trở về muộn cũng không sao, giữa ban ngày, bọn họ cũng đâu thể hóa thành mãnh thú, có thể hại chúng ta như thế nào chứ?"

====

(1] Thất chủy bát thiệt: bảy miệng tám lưỡi = tranh nhau mà nói
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.