Chóng mặt quá.........
Cảm thấy toàn bộ thế giới đều thoáng qua.
Ngực giống như bị cái gì đè ép, cả người vô lực, không thể động đậy được.
Cũng không biết từ đâu truyền đến âm thanh, muốn nàng mau chóng tỉnh lại, dần dần mới làm cho nàng có một tia ý thức, vùng vẫy, nỗ lực, cố gắng tỉnh lại.
Con ngươi hơi chuyển động, nhanh chóng suy nghĩ, dường như có chút khó chịu, nhưng cũng giống như không phải. Ngừng lại một chút, ngay sau đó lặp đi lặp lại động tác mới vừa rồi, đúng rồi, còn phải thử động đậy ngón tay của mình, như vậy mới có thể tỉnh lại nhanh một chút.
Rốt cuộc tìm đủ mọi cách vùng vẫy nàng mới mở ra được đôi mắt, lập tức ánh sáng chói mắt đ.â.m thẳng vào mắt khiến nàng phải đóng chặt mắt lại, không lâu sau, nàng lại lần nữa mở mắt ra, xung quanh thật yên tĩnh.
Nhưng đập vào tầm mắt của nàng, không phải là gian phòng của nông dân như trong tưởng tượng, không phải là người thân vô cùng thân thiết, dễ gần, chỉ có gian phòng trống rỗng và hít vào mũi là không khí lạnh lẽo..
Một hồi lăn lốc, leo trèo, nhìn biến hóa xung quanh, lòng của nàng chưa bao giờ hỗn loạn như thế!
Nàng dường như đã quên mất cái màn giường ca-rô màu hồng, vách tường lam nhạt xen kẽ trắng sữa, bên trên bức tường đối diện với chiếc giường vẫn như cũ dán đủ các kiểu dán hình mình thích............. Laptop Apple màu trắng mà nàng yêu thích này đang lắng lặng nằm ở trên bàn sách, đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-yen-chon-thon-que/3704232/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.