*Không có chuyện gì lại đi nịnh
Trương quả phụ kêu một hồi lâu, thân thể cũng cứng ngắc lại từ lâu vì lạnh, đợi đến lúc nàng ta run cầm cập muốn chửi ầm lên thì phía sau truyền đến bước chân người đến, nhìn kỹ lại, đó không phải là ai khác mà chính là người nhà liệu gia.
Thấy thế, Trương quả phụ lập tức thu lại tất cả hận ý trên mặt mình, thay bằng gương mặt ủy khuất nói: "Ôi, mọi người nhanh đến cứu tôi với, tôi sắp c.h.ế.t rét rồi đây!"
"Ta ở trong nhà mơ hồ nghe thấy có người hô cứu mạng, nguyên lai là cô nha! Đi đứng thế nào lại không cẩn thận như vậy, rơi xuống cái hố này?" Phương thị nhìn thấy vẻ mặt nhếch nhác của Trương quả phụ, ngược lại hướng ngay đến cháu gái mình nói: "Hai người các con không phải vừa ở bên ngoài chơi tuyết sao, thế nào có người kêu cứu mạng cũng không biết chạy vào nói một tiếng?"
"Bọn con không có nghe thấy nha." Triệu Tương Nghi thấy Trương quả phụ mở miệng muốn nói cái gì đó, lập tức mở miệng nói trước, còn không quên chớp chớp đôi mắt to trong suốt cực kỳ ngây thơ kia, một bộ không biết chuyện gì hết,"A, hóa ra là Trương di rơi xuống hố tuyết nha, xin lỗi di di, lúc nãy con và ca ca không có nghe thấy tiếng kêu cứu của người à."
Vào giờ khắc này, trong lòng Trương quả phụ muốn xé nát Triệu Tương Nghi ra! Thấy nàng không chỉ không giúp mình, trái lại còn ở trước mặt Phương thị trợn mắt nói dối mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-yen-chon-thon-que/3704225/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.