Chương trước
Chương sau
Triệu Hoằng Lâm nhàn nhạt liếc mắt nhanh qua người Bùi Tử Quân, sai đó chỉ tay vào đám người Triệu Hữu Căn đang gấp đến độ muốn xoay vòng nói: "Này, bọn họ đang tìm ngươi đấy, mau đi đi."

Đúng lúc này, Triệu Hữu Căn cũng phát hiện nhóm người Bùi Tử Quân, nhất thời không kiềm nén vui sướng chạy nhanh đến, âm thanh vui mừng kêu to: "Ôi Bùi thiếu gia, ta tìm được cậu rồi, một khi không tìm thấy cậu... Ta thật sự không biết trở về sẽ giao phó như thế nào với Bùi lão gia đây!" Vừa mới nói xong cũng chú ý đến hai huynh muội Triệu Tương Nghi đang ở bên cạnh, "Ô hay, hai đứa như thế nào lại ở cùng một chỗ với Bùi thiếu gia vậy, ta nguyên còn muốn giới thiệu cho các con làm quen đấy, hiện tại vừa đúng lúc!"

"Triệu thúc thúc, sau này ngài gọi con là Tử Quân được rồi, đừng gọi thiếu gia nghe xa lạ lắm ạ." Bùi Tử Quân ha ha cười, "Trái lại là do con không tốt, chạy loạn khắp nơi, đã khiến cho Triệu thúc thúc lo lắng."

"Nhìn này, nhìn này, ta nói Bùi thiếu gia chỉ mới năm tuổi mà đã thông minh như thế." Sau khi tìm được Bùi Tử Quân, nhìn thấy hẳn bình an vô sự, tâm tình của Triệu Hữu Căn cũng tốt lên, vỗ nhẹ đầu Triệu Tương Nghi cười, song hắn là một kẻ thô kệch, cho dù lực đạo có nhẹ đi chăng nữa thì Triệu Tương Nghi vẫn đau đến nước mắt chảy đầm đia cả ra.

"Căn thúc, đã lâu không gặp, thím... bọn họ có khỏe không?" Triệu Hoằng Lâm ôm Triệu Tương Nghi tránh sang một bên, thuận tiện xoa xoa đầu tiểu muội.

Triệu Hữu Căn ý thức được mình đã làm đau tiểu gai hỏa này, có chút ngượng ngùng xoa tay nói: "Đều tốt, bọn họ ai cũng đều nhớ các con hết!"

"Từ bá, Nguyên Thư!" Bùi Tử Quân nhìn thấy cách đó không xa có một già một trẻ ăn mặc như người làm vội hô, lão già đang đứng kia chính là quản gia của Bùi phủ gọi là lão Từ, vừa thấy tìm được thiếu gia rồi, ngay lập tức kéo tiểu tử bên người một đường chạy tới: "Ổi chao, rốt cuộc cũng bình an vô sự, ôi tiểu tổ tông của ta ơi, lần này cậu biến mất chính là hù mất nửa cái mạng của Từ bá đó!"

Tên tiểu tử đứng bên cạnh ước chừng cũng chỉ có năm, sáu tuổi, ngược lại không giống như lão Từ hết sức lo sợ, chỉ cười toa toét miệng lộ ra một hàm răng trắng tinh, hướng Bùi Tử Quân cười khanh khách không ngừng.

"Từ bá, lão nhìn ta đây, không phải không có việc gì sao." Bùi Tử Quân đơn giản kể lại chuyện đã trải qua cho mọi người nghe, còn khen hai huynh muội Triệu Tương Nghi thiện lương cùng nhiệt tâm, Từ bá nghe xong liền dùng ánh mắt cảm kích cùng tán dương nhìn hai huynh muội.

Người cũng đã tìm được, chuyện tìm kiếm cũng kết thúc.

Triệu Hoằng Lâm nguyên muốn cáo từ mọi người để đưa tiểu muội ra phía sau núi chơi, còn chưa kịp mở miệng, đã bị Triệu Hữu Căn nói trước: "Đến, Hoằng Lâm mau cùng ta đến nhà của con nào, ta lần này trở về chính là đặc biệt tới thăm cha con đấy! Này, đừng có đi bộ trên đường sẽ tốn thời gian, mau đến đây, chúng ta đừng có tiếp tục lề mề nữa."

Nhìn thấy trong mắt Triệu Hữu Căn lộ ra lo lắng cùng lo âu, người có tâm tư mẫn cảm như Triệu Hoằng Lâm, không khó đoán ra hắn đây là biết được chuyện của Lã thị nên muốn gặp riêng Triệu Tín Lương, tình nghĩa huynh đệ nhiều năm như vậy thủy chung sẽ không vì xa cách mà thay đổi.

Chần chờ một lát, cuối cùng tạm thời bỏ qua ý định trong lòng, liền đáp ứng Triệu Hữu Căn, ôm tiểu muội một đường đi đến.



Dọc đường, xe ngựa xa hoa tráng lệ, Bùi Tử Quân quý khí thanh tú, bọn gia đinh nghiêm cẩn cung kính, cùng với Triệu Hữu Căn toàn thân toát lên chính khí ...Làm cho rất nhiều thôn dân đang đi bộ trên đường cũng phải ngắm nhìn, mọi người ai cũng nhìn thấy ở giữa đoàn người đó là hai huynh muội Triệu gia, lại càng không ngừng líu ríu nghị luận. Chẳng qua là ngại Triệu Hữu Căn và tiểu quý nhân Bùi Tử Quân ở đây, nên mọi người mới giảm thấp âm thanh nghị luận lại, chỉ dám nói đủ cho chính mình nghe được thôi, không dám lớn tiếng ồn ào như thường ngày chế nhạo hai huynh muội.

Dễ dàng đến được nhà Triệu Tương Nghi, nhưng các nam nhân trong nhà đều đang ở ngoài đồng làm việc, trong sân chỉ có hai người Triệu Nguyệt Cầm và Dương thị đang làm việc, còn Phương thị đang nằm trong phòng dưỡng bệnh.

"Ai yêu!" Dương thị ngẩng đầu nhìn, trước cửa nhà đột nhiên xuất hiện một chiếc xe ngựa xa hoa lộng lẫy, hơn nữa trước cửa nhà thật nhiều người đang đứng, quần áo sang trọng, cách ăn nói không tầm thường chút nào, hai mắt nàng ta lập tức sáng lên liền bỏ công việc trong tay xuống, lắc m.ô.n.g đi ra ngoài, "Chậc chậc, không biết là quý nhân nào! Cư nhiên đến nhà chúng tôi à?" Vừa nói xong lại nhìn thấy hai huynh muội Triệu tương Nghi, trong lòng lại càng khó hiêu.

"Đệ muội." Triệu Hữu Căn biết rõ tính khí của Dương thị, nhưng mà xuất phát từ lễ tiết hắn vẫn là tôn trọng nàng ta nên mới chào hỏi một tiếng.

"Ồ hay! Ta nói ai lại đến đây mà phô trương lớn như vậy hóa ra là Triệu đại nhân nha, đến, mời các vị vào nhà!" Dương thị cười đón tiếp, khom lưng nhường đường cho vị đại gia này vào trong, ánh mắt chếch lên nhìn hai huynh muội Triệu Tương Nghi, trong lòng không cao hứng nói.

Nàng biết, lúc Triệu Hữu Căn còn ở trong thôn chính là huynh đệ tốt với Triệu Tín Lương, cho dù sau đó có rời thôn lại có tiền đồ vô lượng cũng không quên vị đại ca kết nghĩa Triệu Tín Lương. Lần này trở về, chắc chắn là tăng thể diện cho phòng Triệu Tín Lương, nói không chừng chuyện của Lã thị coi như bỏ qua không đề cập tới nữa cũng không biết chừng, điều này làm cho ý định xem kịch vui nhà bọn họ của nàng như thế nào thỏa mãn cho được?

Đi thẳng vào trong nhà, mới biết được tin Phương thị bị bệnh, Triệu Hữu Căn loa lăng vô cùng, vội đến bên trong nhà lớn thăm hỏi vài câu, lại cảm thấy may mắn bởi vì trước khi đến đây hắn có chuẩn bị cho bà một ít thuốc bổ, còn nói nếu không đủ hay muốn cái gì có thể đến nhà hắn nói. Phương thị nghe xong, nghĩ đến tình cảnh bi thảm nhà bà mấy hôm nay, không khỏi chua sót.

Không lâu lắm, đám người Triệu Tín Lương đang làm việc ngoài đồng bị gọi về nhà, cùng trở về còn có Triệu lão gia tử. Triệu Hữu Căn vừa nhìn thấy tràng diện này không khỏi có chút áy náy, ngoài miệng khuyên nhủ: "Ổi, con nói ngài này Quang Trung đại bá, mỗi lần con ghé thăm ngài đều bày ra tràng diện lớn như thế đón con, cái lòng này của ngài khiến con phải xấu hố à, như thế thì lần sau sao con dám đến nữa. Lần sau con đến, ngài đừng có vì con mà chậm trễ việc ngoài đồng, con biết bây giờ mọi người đều bận rộn thu hoạch, tạm thời không thể dừng lại nửa khắc."

Triệu lão gia tử cũng thật cao hứng khoát tay: "Đây là xem như cái gì, Nhị Mao con bây giờ đã là quan lão gai rồi, không đúng, ta phải gọi con một tiếng triệu đại nhân mới đúng à, ai!'

"Nhị Mao" là nhũ danh của Triệu Hữu căn, khi hắn còn ở Triệu gia thôn mọi người ai cũng quen gọi hắn là Nhị Mao, hiện giờ hắn lên trấn làm bộ khoái nên mọi người không ai gọi hắn như vậy nữa, mọi người đều khách khí gọi hắn là Triệu đại nhân, còn thân thiết hơn nữa gọi là Hữu Căn. Triệu lão gia tử lúc trước rất thân với Triệu Hữu Căn, bởi vì vẫn quen cách gọi trước nên mới hắn là Nhị Mao.

"Quang Trung đại bá ngài thiệt là!" Triệu Hữu Căn phóng khoáng vỗ vỗ đầu vai của Triệu lão gia tử, "Ngài lại trêu chọc con rồi, con nói với ngài nha, nếu ngày sau ngài không gọi con là Nhị Mao, con sẽ quấn quít theo ngài cho đến khi ngài chịu gọi mới thôi! Ha ha, thân thể ngài vẫn như trước cường tráng như vậy, thật tốt!"

"Ông nội hảo,các vị thúc thúc hảo!" Bùi Tử Quân cười hì hì bước đến, chào hỏi người lớn trong nhà.

Cả nhà lúc này mới đặt chú ý lên người nam hài không giống như người thường này, tựa như có một vầng sáng tỏa ra từ trên người cậu vậy, nhìn cậu không giống con trai Triệu Lỗi của Triệu Hữu Căn, hơn nữa cách ăn mặc sang trọng đầy phúc khí hơn nhiều so với hài tử nhà Triệu Hữu Căn, mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, trong lòng vừa tò mò vừa yêu thích hài tử này.

"A, thiếu chút nữa đã quên giới thiệu rồi." Triệu Hữu Căn vội vàng giới thiệu cho mọi người biết, "Đây là Bùi thiếu gia, là con của phú hộ huyện Giang Ninh, phụ thân của nó làm ăn rất lớn, nên có thể nói là nhân vật số một, số hai của huyện Giang Ninh, rất khó lường à." Ngay sau đó lại là giới thiệu quản gia Bùi phủ là lão Từ cùng tiểu gia đinh Nguyên Thư bên cạnh Bùi Tử Quân.



Mọi người nghe xong, đều kinh ngạc nhìn Bùi Tử Quân, Triệu gia thôn chỉ là một địa phương nhỏ thôi ấy vậy mà có công tử nhà giàu ghé qua đây chứ.

Đều nói người giàu có, kia tùy tùy tiện tiện một cái nha hoàn hay gia đình, cách ăn mặc lẫn nói năng so với hài tử của người dân bình thường là hơn rất nhiều, giờ được tận mắt thấy, đúng thật là thế.

"Triệu thúc thúc đừng nói như vậy nha, hôm nay Tử Quân đến đây chơi, thúc xem đi thúc nói như thế khiến cho cả nhà đều không được tự nhiên kìa." Bù Tử Quân không có hi vọng kết quả lại như vậy, nhìn thấy một nhà vốn rất là tự nhiên bởi vì hắn đang đứng ở đây nên mới cẩn trọng, trong lòng có cảm giác mất mát.

Triệu Hoằng Lâm thản nhiên liếc nhìn Bùi Tử Quân một cái, sau đó ôm Triệu tương Nghi về bắc (đại) phòng.

Bùi Tử Quân vốn muốn chạy theo nhưng nhìn thấy bóng lưng lạnh lùng của Triệu Hoằng Lâm, cả người run lên, lại nhìn thấy bộ dạng tức giận của Triệu Hữu Căn.

"Hôm nay ta đến đây chủ yếu là thăm mọi người một chút, tiện thể cùng đại ca uống vài chung rượu!" Triệu Hữu Căn mật mặt cười ha hả sai người đem đồ trên xe ngựa đem xuống, một mặt lại hoa tay múa chân vui sướng nói, "Được, hôm nay mọi người đều ở đây, liền cùng nhau uống rượu nào!"

"Hữu Căn ngươi thiệt là, mỗi lần trở về đều mang đồ vật này nọ, nhà chúng ta sao mà không xấu hổ cho được." Triệu Tín Lương đẩy bả vai Triệu Hữu Căn.

Triệu Hữu Căn cũng không thèm để ý lớn tiếng nói: "Đại ca, huynh khách khi với đệ làm gì! Tình cảm của chúng ta rất tốt mà, hơn nữa huynh từng cứu đệ một mạng, bây giờ đệ lại có chút thành công, nếu bây giờ không đối xử tốt với huynh thì đối xử tốt với ai đây!"

Cả nhà nghe xong lời này, trong lòng cũng rất cảm động cùng vui mừng, ngoại trừ Dương thị con ngươi quay tròn nhìn chăm chăm vào những thứ quà tặng này.

Triệu Tín Lương nghe xong lời nói của huynh đệ tốt này, trong lòng rất thoải mái và dễ chịu, đang cao hứng muốn gọi hai đứa con nhà mình ra bồi Bùi thiếu gia chơi đùa, thì mới phát hiện không thấy bóng dáng của hai huynh muội đâu hết.

Hắn tất nhiên là không biết ý nghĩ trong lòng Triệu Hoằng Lâm, liền cao giọng hô to về phía trong phòng: "Hoằng Lâm, Tương Nghi, hai đứa còn trốn trong phòng làm gì, mau ra đây bồi Bùi thiếu gia chơi đùa này, cậu ấy hiếm khi đến đây một lần, là người rất cao quý nhé!" Nói xong, lại là híp mắt nhìn Bùi Tử Quân cười, Bùi Tử Quân vừa lúc đáp lại ánh mắt Triệu Tín Lương, nở một nụ cười ngọt ngào.

Triệu Tín Lương trong lòng vui mừng, trực giác cho biết Bùi Tử Quân là một đứa trẻ thông minh, rất thân thiện, căn bản không giống như hài tử nhà giàu khác đều ngang ngược cùng kiêu ngạo.

Nhưng hắn gọi nửa ngày vẫn không thấy nhi tử và nữ nhi đáp lại, Triệu tín Lương đang cao hứng cũng dần không vui, trong lòng rất là bối rối, cái này không bình thường nha. Tương Nghi thì ngoan, còn Hoằng Lâm mấy ngày nay không biết làm sao, giống như không thèm để ý đến người khác, lúc này trong nhà lại có khách quý đến, vậy mà nó lại đưa bộ dáng này ra..... Căn bản không giống như xưa tao nhã hữu lễ à.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.