"Thế nào là không biết xấu hổ à? Làm sao lại không biết xấu hổ, bà nói một chút xem!" Lã Kim Hoa thấy mẫu thân đã đem mục đích hôm nay đến đây nói ra, cũng không nhịn nữa, bước lên vài bước chỉ vào mặt Phương thị mắng.
"Tạo nghiệp à..." Phương thị cả người mềm nhũn, ngồi xuống tại chỗ, nước mắt lã chã rơi xuống, Triệu lão nhị nhìn thấy liền nhanh chóng bước tới đỡ mẫu thân mình đứng dậy, lộ ra vẻ mặt chán ghét nhìn hai mẹ con Lưu thị, "Hai người các ngươi mau rời khỏi nhà ta nhanh, nơi này không có chào đón cáo ngươi!"
"Ai ai, không nên nói như vậy à."Nhất định trình độ da mặt dày của Lưu thị rất cao, cư nhiên có thể đứng tại chỗ bẻ ngón tay mình tính toán cho bọn họ xem, "Chúng ta đúng thật là muốn đi, bất quá phải ở lại đây trước khi đi, cũng phải đem sổ sách ra tính cho rõ ràng mới được à. Mọi người xem ha, đầu tiên là khuê nữ nhà bọn ta làm ra cái chuyện đáng xấu hổ này, đúng thật là có chút quá đáng, chính là bọn ta vừa rồi đến đây để nói lời xin lỗi đó à. Lại rất có lòng thành nha, con bé làm gì thì cũng đã làm rồi, chẳng lẽ muốn người làm mẹ như ta phải cầm lấy đao c.h.é.m con gái mình sao? Cuối cùng, bọn ta đã đem mọi chuyện nói rõ ràng, nhà các ngươi cũng mau làm xong từ thư đưa cho bọn ta, việc này à, cứ như vậy cho nó qua đi."
"Đúng à, tỷcủa ta làm vậy cũng là xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-yen-chon-thon-que/3704206/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.