Triệu Tương Nghi biết rõ, sở đi Triệu Hoằng Lâm cắn chặt răng quật cường không nói cho người lớn trong nhà biết sự tình, vì chuyện này cũng liên quan đến nàng, cục đá ném trúng đầu Triệu Hoằng Nhân là do nàng ném, để bảo vệ nàng không bị tổn thương, hắn thà đương đầu chịu đựng không nói.
Tiếp theo.... Nguyên nhân gây ra chuyện này cũng là liên quan đến Lã thị, bất kể là lúc trước hắn luôn tôn kính với người mẹ này nhưng còn bây giờ trong suy nghĩ của hắn Lã thị chính là nỗi sỉ nhục và phẫn hận, hắn không muốn cùng người khác nhắc tới Lã thị.
Cho nên hắn tình nguyện để phụ thân đánh, bị Dương thị mắng vào mặt, cũng không nguyện ý đem chân tướng nói cho người lớn trong nhà biết.
Nhưng Triệu Tương Nghi có thể không làm được như hắn, nàng luôn nhìn thấy Triệu Hoằng Lâm lúc nào cũng ôn văn tư nhã, chỉ vì bảo vệ nàng mà cam lòng chịu phạt, bị người lớn trong nhà xem như là một hài tử hư hỏng.
Nàng quyết định sẽ đứng ra, đem sự tình một năm một mười nói rõ hết cho người lớn trong nhà biết, nếu không, chuyện này mà không rõ ràng thì ngày nào Dương thị cũng sẽ đem chuyện này ra chỉ trích nhà họ, là cơn đau lưng của Triệu Tín Lương.
Nhìn thấy ông nội Triệu lão gia vì bộ dáng ủy khuất của nàng mà đau lòng, đúng lúc lại là người đầu tiên an ủi nàng, đương nhiên nàng sẽ lợi dụng điểm nhỏ ấy của một hài tử chưa hiểu chuyện mà khóc hu hu nói: " Hôm nay con đi cửa hàng nhỏ ở đầu thôn mua kẹo ăn... Hu hu hu, gặp mấy tiểu hài tử chặn đường muốn cướp kẹo của con... Hu hu hu, Hoằng Nhân ca ở đằng sau lưng con..."
"Tiểu muội đừng nói nữa!" Triệu Hoằng Lâm gấp cả lên, sợ rằng Triệu Tương Nghi sẽ đem chính mình khai ra, khi đó sẽ bị phạt nặng, hắn liền giãy giụa nhảy ra khỏi n.g.ự.c của Phương thị, chân nhỏ nện bước nhanh đến bên người tiểu muội."Tiểu muội đừng khóc, ca ca ôm muội vào trong nhà"
"Muội không muốn!" Triệu Tương Nghi vốn chính là âm thầm cắn đầu lưỡi của mình, cứng rắn bức ra vài giọt nước mắt, nhưng không thành công, sau lại tiếp tục khóc, nàng chỉ vừa nghĩ đến chuyện Lã thị bỏ trốn theo tình nhân thôi đã không biết gây tốn thương cho phụ thân và đại ca nặng đến mức nào rồi, nghĩ đến bộ dáng đại ca Triệu Hoằng Lâm vì nàng mà cam lòng chịu phạt, lỗ mũi có chút xót, nước mắt của nàng tựa như hệ thống cung cấp nước uống mà chảy không ngừng.
Bên này thấy Triệu Hoằng Lâm muốn ngăn cản nàng không cho nói, nàng đối với Triệu Hoằng Lâm kêu một tiếng, rốt cuộc cũng không nói thành lời, chỉ một mặt khóc, khuôn mặt trắng noãn vì thế mà đỏ bừng lên.
"Ngoan nào, ngoan nào, Tương Nghi đừng khóc". Phương thị tăng cường bước chân bước đến, đem Triệu Tương Nghi ở trong vòng tay của Triệu Hoằng Lâm kéo ra, ôm chặt thân thể nhỏ bé của nàng lại, một hồi dụ dỗ.
Ngửi được mùi hương trên người Phương thị, cảm xúc của Triệu Tương Nghi dần ổn định, một lúc sau tinh táo lại, một mặt vì khóc mà thân thể nhỏ run lên, một mặt lôi kéo bàn tay ấm áp của Phương thị: " Bà nội, Tương Nghi ngoan ngoăn, không có nói dối, hức...Hôm nay thật chính là Hoằng Nhân ca ca cùng bọn tiểu tử hư phối hợp với nhau khi dễ con, hức, đại ca vì nhìn không được, mới ra tay đánh ... Bọn họ, bọn họ muốn cướp kẹo của con để ăn....Còn, hức hức, Còn giúp đỡ Hoằng Nhân ca ca mắng con nữa."
"Bọn hắn chửi, mắng con cái gì?" Nghe được từ trong tiếng khóc của Triệu Tương Nghi, người lớn trong nhà dần biết được chân tướng sự việc, trong đầu chợt hiện ra cảnh tượng buổi chiều hôm nay, một đám hài tử hư hỏng vừa đánh nhau vừa cười nhạo hai huynh muội Triệu Tương Nghi.
"Oa..." Triệu Tương Nghi bị Triệu lão gia tử hỏi như vậy, nhất thời khóc rống lên."Bọn họ mắng con cái gì mà tiện bại hoại...Hoằng Nhân ca ca còn nói mẹ con chạy trốn theo người khác, oa... Mẹ có phải hay không sẽ không trở lại nữa, Tương Nghi muốn ăn bánh ngọt do mẹ làm, hu hu hu."
Mặc dù trong lòng Triệu Tương Nghi rất chán ghét Lã thị, thậm chí còn hi vọng lần này nàng ta chạy trốn theo người khác ra khỏi Triệu gia thôn, về sau vĩnh viễn đừng quay trở về nữa. Trong tình cảnh này, nàng vẫn quyết định lợi dụng đặc quyền của một tiểu hài tử chưa hiếu chuyện, tiếp tục khóc đến mức tê tâm liệt phế đòi mẹ, gợi lên sự đồng tình của người lớn trong nhà, vì thế mà hóa giải được mâu thuẫn, ít nhất không đem sai lầm quy hết về nhà của nàng, dù sao việc này cũng là nàng làm sai, nhưng rõ ràng là tiểu tử Triệu Hoằng Nhân đó không được dạy dỗ tốt nên mới đi khi dễ người cùng một nhà.
Triệu lão gia tử vừa nghe Triệu Tương Nghi kể xong, lại nhìn bộ dáng của Triệu Hoằng Lâm vì nhẫn nhịn mà thân thể hơi run, mắt đỏ bừng lên.
"Cái nhà này xem ta c.h.ế.t rồi sao?!" Triệu lão gia tử đột nhiên quay sang nhìn
Triệu lão tam và Dương thị rống lớn một tiếng, hù được Dương thị đang định mở miệng nói, rốt cuộc cũng không dám la lối hay om sòm nữa, chỉ biết ngây ngốc nhìn Triệu lão gia tử.
Dương thị lúc đầu là đang ở trong phòng nghe được nhi tử vừa khóc vừa nói là bị hai huynh muội Triệu Tương Nghi đánh hắn thành dạng này, nàng ta liền tức giận đến mức phối muốn nổ tung! Nàng ta cũng không biết rõ sự tình lắm, chỉ nhận định rằng hai huynh muội kia khi dễ con nàng, vì vậy mới dám to gan mà la lối om sòm như thế, hơn nữa cũng nhân cơ hội này thực hiện ý định trong lòng mình -- ở riêng.
Bây giờ nghe lời nói của Triệu Tương Nghi giống như một cô gái ngoan ủy ủy khuất khuất đem chân tướng sự việc nói ra, trong lòng Dương thị run một cái, ý tưởng hồ nháo trong lòng cũng vỡ tan. Trong nhà lời nói của Triệu lão gia tử rất có trọng lượng, hơn nữa có một loại người ông rất ghét đó là người nhà mà đi khi dễ người trong nhà mình.
"Lão tam, vợ lão tam hai đứa sao không nói gì hết vậy!" Triệu lão gia tử tức giận đến nỗi hai tay run rẩy, gân xanh nổi lên."Việc như thế này mà các con cũng dám nói trước mặt bọn nhỏ sao?"
Người lớn trong nhà đều biết rõ, hài tử thì chân chính biết cái gì là "tiện bại hoại"? Hơn nữa Triệu Hoằng Nhân chỉ mới có sáu tuổi, nếu không phải có người lớn dạy hắn nói " Tiện bại hoại", chính hắn sẽ biết nói từ đó sao?
Dương thị thấy chuyện này có liên quan đến chuyện Lã thị, lại thấy bộ dạng của Triệu lão gia tử bây giờ hệt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng ta vậy, trong lòng nhất thời có chút chột dạ.
Đúng là nàng ta và chồng cũng từng ở trước mặt hài tử công khai chỉ trích Lã thị, chính miệng nàng ta còn dặn dò Triệu Hoằng Nhânvà đại nữ nhi Triệu Tương Liên rằng, Lã thị nhà đại thúc là một kẻ bại hoại, mỗi ngày đều liếc mắt đưa tình với nam nhân khác, hai người bọn hăn tuyệt đối không được chơi đùa với hai huynh muội Triệu Tương Nghi, hai huynh muội đó chính là tiểu bại hoại, nếu đi chơi cùng hai tiểu hài tử đó, sẽ học lấy thói xấu.
"Hải..." Phương thị nặng nề thở dài một hơi, kéo hai người Triệu Tương Nghi và Triệu Hoằng Lâm ôm vào lòng. "Ta thấy việc này à, chi bằng bỏ qua đi, trong nhà bây giờ đã đủ loạn rồi, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Lão đầu tử ông cũng đừng lớn tiếng như vậy nữa sẽ dọa bọn nhỏ đấy, tôi thấy Hoằng Nhân không phải là cố ý.Ông muốn nói cái gì, thì đợi cho mọi người bình tĩnh lại, giáo huấn lão tam và vợ nó một chút là tốt rồi."
Những lời này vừa nói xong, lời nói của Dương thị lúc trước vốn là có đạo lí nên nàng ta mới khóc la om sòm như vậy, chỉ trong nháy mắt lời nói của Dương thị liền không có đạo lí.
Lúc này, nàng ta ta vội kéo ông chồng của mình đứng lên, ôm lấy Triệu Hoằng Nhân đang khóc hu hu nhanh chân chạy vào trong phòng, giống như là sợ Triệu lão gia tử gây khó dễ cho nàng ta, nhưng cũng vì việc này mà nàng ta đối với lão đại Triệu Tín Lương giận dỗi.
Triệu lão tam nhìn thấy vợ mình như vậy, cũng sợ sệt, vội vàng cất bước đuối theo vợ vào phòng trong, chỉ nghe "Phanh" một cái, cửa đóng chặt lại.
"Ơ hay, bà mau xem nàng ta, mau xem nàng ta kìa, lão tam nguyên bản không có mơ hồ như thế này, chính là từ khi nàng ta gả vào nhà này, mới trở nên kỳ quái như thế!" Triệu lão gia tử chỉ vào nơi ở của tam phòng nhìn Phương thị buồn bực nói, được Phương thị một phen khuyên nhủ, lửa giận mới thoáng lắng xuống.
Sau đó mới yên tĩnh lại nói: "Tóm lại chuyện hôm nay ta nhất định phải can thiệp, xem đi đã thành cái quái gì rồi! Chuyện ở đại phòng hôm nay vốn không thể cứu vãn được! Cư nhiên ở trước mặt hài tử tùy tiện nói này nói nọ, còn dạy cho hài tử khi dễ hai đứa nhỏ ở đại phòng nữa chứ, này, này chính là xem cái gia chủ là ta c.h.ế.t rồi sao?!"
"Được rồi, được rồi!" Phương thị thấy Triệu Tín Lương nghe Triệu lão gia tử nhắc đến chuyện của Lã thị, nháy mắt mặt trắng bệch lại đến mức khó coi, liền khuyên nhủ."Trời cũng đã tối rồi, đừng có nói nữa mau vào nhà đi! Đừng có mỗi ngày nói cái gì xem như c.h.ế.t rồi, nói gở cái gì đó hả!" Lại đến gần Triệu lão gia tử hạ thấp giọng nói xuống, "Ông còn không thấy mặt lão đại không nén được cơn giận à, ông còn ở đây sát muối lên vết thương của nó làm gì!"
Vừa nghe bạn đời mình nói như vậy, Triệu lão gia tử thở dài một tiếng, nhìn sang Triệu Tín Lương, cả người tinh thần đều sa sút bước vào trong nhà, sớm không thấy bóng dáng.
Lại nhìn sang hai đứa nhỏ, một đứa khóc đến khi trên mặt đều muốn bẩn, một đứa mím chặt môikhông ngừng lau nước mắt trên mặt tiểu muội.
Trong lòng không biết tư vị gì, chỉ cẩn thận dặn dò Phương thị: "Bà chính là bà nội của bọn nó, phải hết lòng chăm sóc hai đứa nhỏ này, tôi thấy Tín Lương chịu đả kích không nhỏ đâu, nên tối nay bà đừng để Tương Nghi ngủ ở đại phòng mà đem nó đến phòng của Nguyệt Cầm đi, bà và Nguyệt Cầm ngủ cùng với hai đứa nó, cấn thận an ủi hai huynh muội nó cho tốt." Sau khi phân phó xong, Triệu lão gia tử trong lòng lại muốn dạy bảo hai người Dương thị xem lại cách giáo dục nhi tử của mình cho tốt, ông nghĩ rằng cái nhà này nếu tiếp tục như vậy sẽ không tốt, đợi ngày mai sau khi làm việc dưới ruộng trở về, ông sẽ triệu tập tất cả nhi tử cùng con dâu lại một chỗ, cùng các con nói một chút về chuyện của Lã thị, nếu không nói cho rõ ràng, không biết ngày nào đó Dương thị lại nóng nảy tại đại phòng đem chuyện Lã thị nói ra.
Trời đã tối hắn, ban đêm, bầu không khí mang theo khí lạnh ẩm ướt nặng nề.
Bà nội Phương thị và cô cô Triệu Nguyệt Cầm lôi kéo hai huynh muội Triệu Hoằng Lâm vào trong nhà lớn bên kia bôi thuốc, cởi cái xiêm y màu trắng đã bị bẩn của Triệu Hoằng Lâm ra, nhìn thấy trên người hắn đều vết bầm tím, Phương thị không nhịn được đau lòng liền rơi lệ: "Cha con đúng là quá đáng, sao lại ra tay nặng như thế này... Ai yêu, nhìn một xem này, làn da non mềm bị đánh thành cái dạng gì đây."
"Con không sao, bà nội con không đau." Triệu Hoằng Lâm cố chịu đau đớn trên người, ngửa đầu lên, cố gắng duy trì nụ cười trên mặt, rất hiểu chuyện nhìn Phương thị nói một câu.
Phương thị lại càng thêm đau lòng cháu nhỏ, một bên vì hắn mà thoa thuốc lên vết thương, một bên lại nhìn sang Triệu Tương Nghi. Triệu Nguyệt Cầm đang giúp Triệu Tương Nghi thoa thuốc, cổ và cánh tay tổng cộng có sáu vết hồng, may mắn là không có nặng như trên người Triệu Hoằng Lâm.
Triệu Tương Nghi vì đau đớn cùng tinh thần hỗn loạn cũng dần buồn ngủ, trước khi mí mắt đóng lại, nhìn thấy nụ cười ấm áp kiên cường trên mặt của đại ca Triệu Hoằng Lâm, bà nội Phương thị cùng cô cô Triệu Nguyệt Cầm dịu dàng che chở và an ủi.
Nàng đã ở đây ba tháng nhưng hôm nay chính là ngày hỗn loạn nhất.
Mẹ thì chạy trốn theo tình nhân, toàn thôn đều chỉ trỏ nhà nàng, làm cho tất cả mọi người trong nhà không ai ngóc đầu lần nổi. Nàng và đại ca lại đi đánh nhau, Triệu Hoằng Nhân thì bị thương ... Cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cha mù quáng đánh người, còn người bị đánh lại là đại ca của nàng. Còn có Dương thị la lối om sòm không biết bao nhiêu lần, thêm nữa là sự dịu dàng của đại ca Triệu Hoằng Lâm khiến cho nàng phải cảm động,
Đêm dần khuya, Triệu Tương Nghi mơ màng nghe thấy tiếng thở dài của hai người Phương thị và Triệu Nguyệt Cầm.
Mặc dù không muốn nhìn thấy Lã thị đứng ngay trước mặt nàng, nhưng tự trong đáp lòng Triệu Tương Nghi hi vọng rằng, một ngày hôm nay, toàn bộ sự tình phát sinh ra kia chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Bởi vì nàng biết, đối với phụ thân và đại ca, Lã thị có ý nghĩa rất quan trọng với họ. Nàng ta đột ngột rời đi, khiến cho cả gia đình đều thay đổi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]