Gia đình Triệu Tương Nghi nhân khấu rất nhiều, ông nội bà nội tổng cộng nuôi sống được bốn người con, hiện giờ trong nhà không ai ra ở riêng, mọi người trong gia đình đều chen chúc nhau ngồi trong phòng lớn, phòng nào có xảy ra chuyện gì, mọi người đều biết cả.
Bên này Triệu Hoằng Lâm dắt theo tiểu muội du Triệu Hoằng Nhân một đường khó khăn chạy về nhà, dọc đường đi Triệu Hoằng Nhân đều khóc đến tê tâm liệt phế, trên đường tất cả thôn dân cũng đều nhìn thấy hết, mỗi người đều bị m.á.u trên đầu và trên tay của Triệu Hoằng Nhân dọa cho đến kinh hồn bạt vía..
Bà nội Phương thị nghe thấy tiếng khóc nhất thời liền bỏ việc trên tay xuống, giống như một cơn gió từ trong nhà chạy ra, nghĩ rằng bọn hài tử nói nhao nhao lên rồi khóc,chỉ là việc nhỏ bình thường thôi. Nhưng chợt nhìn đến bộ dáng cả người đầy m.á.u của Triệu Hoằng Nhân, bà suýt nữa bị dọa muốn ngất đi!
"Bà nội, bà nhanh chóng đi lấy thảo dược bà thường phơi cho Hoằng Nhân dùng đi, cụ thể xảy ra chuyện gì, Hoằng Lâm nhất định sẽ giải thích cho bà nghe?" Giọng nói của Triệu Hoằng Lâm có điểm dồn dập, hắn tuy rằng chỉ mới tám tuổi, nhưng hắn khác với bạn cùng lứa một điểm là trưởng thành sớm hơn thôi, hắn biết bị thương ở đầu là rất nghiêm trọng.
Phương thị bị hù dọa đến mức vỡ cả mật, bà xưa nay thường đau lòng cho hài tử, bây giờ thấy bộ dáng tôn tử của mình như thế này, cũng gấp đến độ nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-yen-chon-thon-que/3704199/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.