Trời bắt đầu hừng đông, ánh sáng xuyên qua tán lá, soi rọi lên hai bóng người nhỏ thó đang ôm nhau. Cánh cửa phòng bật mở, Minh dìu bà Yến bước ra. Vừa nhìn thấy Nguyệt, bà đã không giữ được bình tĩnh, lao tới tát vô mặt Nguyệt hai bạt tai đau điếng, cô không phản kháng, chỉ sờ lên mặt mình, cau mày nhìn bà. Nhi hoảng hốt nhào tới che chắn cho em. Minh cũng nhanh tới ôm mẹ ra. 
- Cô! Nhìn mặt cũng xinh, còn trẻ sao lòng dạ độc ác đến vậy hả? Thằng Khiêm con tôi, nó đã làm gì cô mà hết lần này đến lần khác cô dồn nó vào chỗ chết. Ba của cô hại tôi, giết nó còn chưa đủ sao? Giờ còn truyền cái ác lại cho con mình tiếp tục. Cô cũng chỉ là đứa con gái ngu muội, thấp kém, tự mơ mộng mình có quyền uy tối thượng, nếu giỏi thì tự sức đường đường chính chính mà đấu với con tôi, sao lại dùng mưu mẹo, mượn danh người khác đâm lén nó, hả? Hả????? Cô nói nó chiếm đoạt gia sản Trần Gia, nó mang họ Trần sao gọi là chiếm đoạt. Nếu muốn ôm trọn, chi bằng nó giết ông ấy từ hai năm trước, có phải yên ổn không? Ngu dại gì để hắn sống, tiếp tục truyền bá cái điên cho đứa con gái đần độn, bị bệnh hoang tưởng này. Khi phát hiện hắn có con, thay vì nó diệt cỏ tận gốc, thì hết lần này đến lần khác bao dung tha thứ, là vì cái gì hả? 
Nguyệt đơ mặt, nhìn bà Yến đang mắng nhiếc mình. Nhi xoay người, quì sụp dưới chân bà Yến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-yen-ben-anh/1404790/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.