Nhi nhìn người đàn ông đang nằm trên giường mà đau lòng, nước mắt lặng lẽ rơi trong vô thức. Cô hít hà, cố nói với Nguyệt: 
- Nguyệt Nhi! Chị muốn nói cho em biết một chuyện, em có sẵn lòng nghe không? 
- Chuyện gì? Nếu chuyện dài thì mình nên gặp mặt nói chuyện. 
Nhi xoay lại nhìn Khiêm, nở nụ cười hiền dịu, rồi nói vô điện thoại "được". Họ hẹn địa điểm xong Nhi cúp máy. Cô đi lại bên giường, ôm chầm lấy Khiêm, nước mắt Nhi rơi trên ngực người đàn ông nóng hổi, thấm vào tim anh nổi đau vô hạn không thể diễn tả bằng lời. 
- Khiêm! Dù yêu anh là sai, em vẫn yêu, yêu bằng cả thanh xuân. Anh không cần xé toạc ngực em để thấy trái tim em đâu, vì anh đã có nó từ lâu rồi. Cả trái tim em vốn dĩ khắc sâu hình bóng anh, dòng máu nóng mang tên anh luân chuyển khắp cả cơ thể em, Trần Gia Khiêm! 
Nhi đặt lên môi Khiêm nụ hôn đau khổ hòa trong giọt nước mắt mặn đắng. Cô đặt lại thẻ từ trên bàn đầu giường, ngắm nhìn anh thêm ít phút rồi dứt khoát rời đi. Cô ra khỏi phòng, khóa cửa, tựa vào cửa quị xuống khóc vỡ òa. Cô biết làm gì cho trọn vẹn bên tình bên hiếu. Dù điên khùng vẫn là ba cô, người đã cho cô hình hài này, nhưng ông lại ác tâm với anh và mẹ anh quá. Còn Nguyệt cứ mù quáng muốn trả thù. Cô làm sao cho trọn vẹn, để anh được an toàn, ba mạnh khỏe đoàn tụ với mẹ, em gái được hạnh phúc. Tạo hóa ơi, con phải 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-yen-ben-anh/1404787/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.