Sau khi nhận được đề nghị hơi khiếm nhã của bà Yến, Nhi chỉ còn cách cười trừ. Mắt bà Yến buồn buồn, bà đặt hai bàn tay mình lên đôi bàn tay của Nhi, như cái cách một người mẹ an ủi con gái: 
- Bác biết yêu cầu này hơi quá với con, nên bác không ép. Bác chỉ nghĩ cho nó cơ hội thử mùi đời, làm đàn ông, biết đâu nó nghĩ lại, chịu mở lòng ra. Bác già rồi, còn bao nhiêu lâu để chờ nữa. 
Bà Yến kéo tay áo chậm chậm mắt mình, rồi lại xoay nhìn ra cửa sổ. Nhi nhìn theo gương mặt buồn bã của bà, Nhi nhớ đến mẹ, "phải, những người mẹ có bao nhiêu năm để chờ con mình...". Chợt, có giọt mặn đắng rơi xuống từ khóe mắt cô. Nếu mẹ cô có cơ hội tỉnh lại, cô sẵn sàng làm mọi thứ vì mẹ, chỉ cầu xin thời gian đừng quá khắc nghiệt. Nhi nở nụ cười, nắm bàn tay gầy guộc của bà, vừa hít hà vừa nói: 
- Bác cho con thời gian....con vẫn nợ bác một ân tình. 
- Nhi! Dù con quyết ra sao, bác vẫn không đòi lại số tiền 100 triệu, vì đó là bác cho con. Việc này, là bác xin con với tư cách một người mẹ, mong muốn con trai mình mở lòng, mưu cầu hạnh phúc. Con hiểu cho bác, đừng ghét bác, hay nghĩ bác bỏ tiền ra mua thân xác con. 
- Con hiểu mà bác. Con luôn kính trọng bác, làm sao con lại ghét một người mẹ thương con của mình, người bỏ ra số tiền lớn giúp người xa lạ là con, mà không cần hoàn trả. Con mà ghét 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-yen-ben-anh/1404761/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.