Tôi quay trở lại thành phố làm việc.Vì không muốn bố mẹ Nhân biết chuyện chúng tôi đang khám bác sĩ nên lần này tôi lại một mình quay về Hà Nội khám lại. Nhân đòi đi cùng nhưng tôi ko cho. Do vậy để yên tâm hơn, Nhân gọi điện cho bố mẹ tôi ra đón. Tôi sẽ ở Hà Nội chỉ một ngày thôi, cho nên ngay sáng hôm sau tôi đã có mặt tại bệnh viện. Sau một tháng uống thuốc, cơ thể tôi cũng có phản ứng tốt với thuốc. Bác sĩ nhìn kết quả của tôi rồi gật đầu. Loanh quanh từ sáng đến chiều tối mới khám xong. Tôi mua một đống thuốc bổ rồi gọi điện cho con Oanh. chắc giờ nó đang ôm nghén nên cũng không gọi cho tôi nhiều nữa. 
Chúng tôi cùng nhau đi ăn tối và nói chuyện, cái bụng con Oanh cũng nhú lên cao chút. Nó không ăn được nhiều mà lúc nào cũng than. 
- ôi… mẹ ơi… sáng nào tao cũng nôn trong nhà vệ sinh cả tiếng. lúc ấy điên quá cứ chửi cái thằng chó đấy nó hại đời tao 
- thế nó nói gì? 
- nó bảo em cố gắng. 
- cố cái mẹ gì… tao sắp chết vì nôn rồi đây. 
- tao có thấy mày nôn từ nãy đâu 
- chỉ bị sáng sớm thôi, còn ngày thì bình thường. 
- mày cáu gắt ít thôi không con nó cũng nhăn nhó như mày đấy. 
- nhăn cái mẹ gì… việc ngứa mắt là phải nói chứ. 
- ấy nhưng mà làm mẹ rồi, làm vợ rồi thì tế nhị một tí. 
- tao mà không tế nhị á 
Tôi cười, dẫu biết không ai tự chê mình xấu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-yen-ay-la-anh/36041/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.