Cả tuần sau đó tâm trạng tôi tồi tệ lắm. Tôi vẫn đi làm bình thường nhưng tậm trạng nặng nề vô cùng. Tôi ko muốn nói chuyện với bất cứ ai.
Đêm về tôi nghĩ đến ông ấy… tôi tủi thân… tôi khóc… ngay lúc này tôi muốn về.
Tôi ngồi trong phòng làm việc mà ko tài nào tập trung được. Giờ là 9 giờ tối, một mình tôi một văn phòng. mọi người đã về hết, đống tài liệu của tôi dày đến cả trăm trang mà tôi ko tài nào tập trung đọc nó được. tôi giận chính mình khi đã để tình cảm ảnh hưởng đến công việc. nhưng tôi nhớ ông ấy thật sự… cái ánh mắt tha thiết phía ban công ấy cứ ám ảnh tôi…. Đã lâu rồi tôi ko được nghe giọng nói của ông ấy… tôi nhớ nó… tôi nhớ vòng tay ông ấy.
- em định làm việc đến lúc chết đấy à?
Tôi ngẩng lên nhìn Nhân. cậu ta đến lucs nào mà tôi cũng ko biết nữa.
- tôi biết em buồn nhưng em đừng hành hạ bản thân như vậy.
Tôi cúi xuống…
- em cứ sống như vậy mệt mỏi lắm… chi bằng… muốn khóc thì khóc… muốn nói thì nói… giải quyết một lần cho lòng thanh thản.
- tôi biết em còn yêu anh ta… nếu còn yêu tại sao lại hành hạ bản thân như vậy… sao không trở về mà nói với họ… ai cũng có những sai lầm nếu như có thể tha thứ thì tha thứ, nếu ko thể tha thứ chi bằng quên đi mà sống cho hạnh phúc.
Tôi vẫn cúi xuống… nhắc đến 2 chữ hạnh phúc nước mắt tôi lại rơi… hạnh phúc ư… nghe xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-yen-ay-la-anh/36029/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.