Tôi vừa đi vừa cố gắng nghĩ xem tôi nên nói gì với em… giờ nếu mà em lại đuổi tôi về thì sao nhỉ? 
Cái mụ già đó… 
hừm… tôi già đầu rồi… lại điều khiển được bao nhiêu con người. hà cớ gì lại để bị khuất phục trước mụ ta… không được… giờ thì 36 kế cua zai ngày xưa con Oanh dậy em cũng không hiệu quả bằng 36 kế cua gái mấy thằng em tôi dậy… được rồi… lần này nhất định… không về tay không. 
Trên này đang mùa mưa… mưa nhiều, lũ nhiều. tôi gửi xe tận dưới thị trấn đi lên. vật vã mấy tiếng mới lên đến nơi. ngôi nhà páng và em vẫn nguyên vẹn. tôi thở phào. đường đất bẩn, cộng thêm việc chẳng mang theo quần áo. Thấy tôi Páng không khỏi bất ngờ. chạy lại ôm lấy tôi. Người trên này quý người thật đó. 
trời mưa nên em cũng ở nhà. Đang ngồi trong nhà nẩy ngô. mấy bắp ngô khô khốc như thế nảy chắc đau tay lắm 
- vào đây, vào đây. Sao lên mà không báo tôi trước. 
- em … 
Tôi cười ngại ngó em 1 cái. Em cũng liếc tôi rồi cúi xuống làm tiếp. vợ Páng thấy tôi thì cười nhe bộ răng đen. 
- thế nào? để tôi đi kiếm cái gì uống rượu nhé. 
- vâng. 
Tôi gật đầu. 
- người ông ướt hết rồi, bẩn rồi thì đi thay ra không lạnh ốm đó. 
- nhưng… 
Tôi ngập ngừng, Páng nhìn tôi. 
- sao? 
- nay em không mang quần áo lên. 
- sao? 
- là em tiện đường lên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-yen-ay-la-anh/3205452/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.