Tôi đang làm việc thì nhận được cuộc điện thoại của nhân viên. 
- sếp… sếp 
tiếng nói gấp cùng với hơi thở có vẻ nặng nhọc 
- sếp… sếp ơi. 
- anh nghe đây, có chuyện gì vậy? 
- anh Hải… Anh Hải. 
- có chuyện gì? 
- Anh Hải bị..bị … bị… huhu 
- sếp mau lên đây. 
- mấy đứa kia đâu. 
- đi theo… đi theo xuống tìm anh Hải. 
Huhuhu 
Tôi nghe tiếng khóc của lũ con gái mà sốt ruột lại có tiếng mấy đứa kia hô hào kéo, gãy chân gãy tay ngất xỉu gì gì đó 
- em … đưa đi bệnh viện ngay rồi anh đến….đừng lo. 
Tôi đứng dậy mà không kịp tắt máy tính. Tôi bước ra bên ngoài ngồi vào xe phòng thẳng một mạch. trên đường bấm số của Hải mà nó không liên lạc được. Tôi gọi cho Hiệp 
- mày nhận được điện thoại của Hải chưa? 
- em nhận được rồi, em đang lên rồi anh ạ. 
- đi đến đâu rồi. 
- lên cao tốc rồi anh. 
- đi cẩn thận 
- anh cũng đi cẩn thận, anh đi đến đâu rồi 
- anh vừa ra khỏi thành phố. 
Tôi nín thở phóng nhanh, tôi biết đường xá trên đó rất khó đi. nhưng vì nghĩ đến em… tôi biết ơn em đã giúp tôi có những ngày tháng này. Cho dù em không còn bên tôi nữa… hãy coi như tôi gửi lời tri ân đến Minh vì đã yêu thương em, gửi lòng biết ơn tới cả hai người. 
Nhưng nếu lần này Hải có sao, tôi cũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-yen-ay-la-anh/3205446/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.