Chương trước
Chương sau
Băng Ngưng làm vợ hay sao?” “Ngay cả chuyện này mà Vương Băng Ngưng cũng nói cho bà?”

Lục Vân chột dạ, sau đó lắc đầu. Ô Yêu Vương kia không chỉ tư tưởng không khỏe mạnh, còn không giữ được mồm mép, không có gì mà cô không thể nói.

Ngay cả những lời vui đùa hồi nhỏ của bọn họ mà cô cũng nói cho Lữ Khinh Nga.

Lữ Khinh Nga bình tĩnh nói: “Lục Vân, thật ra vào lần đầu gặp cậu, tuy ấn tượng của tôi về cậu không tốt lắm, nhưng sau lại phát hiện ra cậu dũng cảm thừa nhận sai lầm, dám làm dám chịu, vì vậy tôi cảm thấy cậu rất đáng tin cậy.”

Lục Vân ra vẻ ngạc nhiên: “Chẳng lẽ không phải bởi vì bà thấy được thực lực của tôi cùng với t: người thừa kế ý chí của Thanh Đế, nên bà mới thay đổi cái nhìn về tôi hay sao?”

Lữ Khinh Nga trừng mắt nhìn hắn: “Nói vớ vẩn, tôi là loại người hám lợi như Vậy sao, rõ ràng tôi coi trọng nhân phẩm của cậu.”

“Bà chính là người hám lợi.”

“Xin lỗi, lỡ nói lời trong lòng ra, chắc bà sẽ không để ý chứ?” Lục Vân cười xin

Sao Lữ Khinh Nga lại không biết Lục Vân đang đối đầu với mình chứ, vì thế bà nghiêm túc hơn: “Cậu chỉ cần nói cậu có kết hôn hay không?”

Bà bắt đầu nóng nảy. Bắt đầu ép cưới. Lục Vân kiên trì lắc đầu: “Tạm thời chưa cưới được.”

Tuy hắn từng nói phải cưới hết 7 chị gái, cũng nảy sinh ra ý muốn tham lam này, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ.

Trên người Lục Vân có quá nhiều bí mật, còn chưa giải quyết tai họa ngầm của tộc U Hồn, còn có người cha máu lạnh vẫn chưa có tin tức gì của hẳn.

Quá nhiều gánh nặng.

Hơn nữa, cho dù thật sự cưới, người đầu tiên mà Lục Vân nghĩ đến là chị năm Sở Dao.

Bởi vì cô ấy mới là người phụ nữ đầu tiên của hẳn.

“Được, cậu không chịu cưới đúng không?”

Lữ Khinh Nga thấy Lục Vân từ chối, đành phải thi triển một chút thủ đoạn: “Nếu cậu không chịu cưới, vậy tôi đành phải để Băng Ngưng gả cho người đàn ông khác.”

Vừa dứt lời, ánh mắt của Lục Vân lạnh như băng.

Lữ Khinh Nga lại vờ như không thấy, cố ý kích thích: “Dù sao thư viện Vân Sơn chúng tôi có rất nhiều sinh viên xuất sắc, có vô số người muốn leo lên nhà họ. Mạc chúng tôi. Cậu không cưới nhưng có rất nhiều người muốn cưới.”

“Bà xác định không nói đùa với tôi?”

“Hừ, cậu cảm thấy tôi đang nói đùa với cậu hả? Băng Ngưng đã đến tuổi kết hôn, không có khả năng lãng phí thời gian để chờ cậu.”

Lữ Khinh Nga ra vẻ kiên quyết.

Lục Vân tạm dừng rồi tự tin nói: “Chiêu khích tướng này không có tác dụng với tôi. Chị tư không có khả năng đồng ý gả cho người đàn ông khác, ít nhất bây giờ cô ấy sẽ không đồng ý.”

Tuy nói vậy nhưng câu này của bà đã chọc chúng tâm sự của Lục Vân.

Hắn không thể để bọn họ chờ mãi được!

Nhưng hắn đâm thủng lớp màng này kiểu gì đây?

Ngay cả người đã tiếp xúc cự ly âm với Lục Vân như Sở Dao, xong việc cả hai đều vờ như chưa xảy ra chuyện gì cả, không ai chủ động nhắc đến chuyện hôm đó.

Hơn nữa cơ hội này cần phải rất tự nhiên.

Ngày đó chuyện giữa Lục Vân và Sở Dao là do hai lão không đứng đắn kia bắt tay tạo ra một cơ hội cho họ, nhưng ngược lại lại dẫn đến cục diện xấu hổ kia.

Không giúp được gì cả. Lục Vân thầm thở dài. Chuyện tình cảm vốn rất phức tạp, nói gì đến cả bảy đoạn tình yêu...

Lục Vân cũng rất đau đầu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.