Chương trước
Chương sau
"Hơn hai mươi năm qua, hàng năm chỉ có thể cởi bỏ một phong ấn, hôm nay rốt cục phong ấn cuối cùng cũng phá được chín phần, bổn tọa sắp phá tan Huyết Trì rồi!

Ha ha ha ——"

Ma Lang miệng phun tiếng người, cười điên cuồng lên, cả đại điện đang run rẩy kịch liệt.

Ngô Thiên Bưu quỳ rạp trên mặt đất: "Cung nghênh Ma Lang đại nhân trở về!"

"Trong thời gian gần đây, dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được tới quấy rầy bổn tọa, bổn tọa cần ngưng tụ tất cả tỉnh lực, hoàn toàn phá vỡ lớp phong ấn cuối cùng!"

"Thuộc hạ đã hiểu!"

Ngô Thiên Bưu cung kính lui ra.

Tâm tình ông ta cũng rất kích động.

Ma Lang đại nhân của bọn họ bị một cường giả tuyệt thế phong ấn trong Huyết Trì này vào hơn hai mươi năm trước.

Hàng năm hiến tế một con cưng là để cởi bỏ phong ấn Huyết Trì.

Năm nay chính là lớp cuối cùng.

Nếu lần này hiến tế là Ngô Xảo Xảo thì phong ấn có thể lập tức được phá vỡ, nhưng đáng tiếc lại xuất hiện sự cố này.

Nhưng sau khi vừa hiến tế mười người kia, lớp phong ấn cuối cùng đã mở ra chín phần, chỉ còn thiếu một chút nữa thì Ma Lang có thể dựa vào sức của chính nó mà phá tan.

Đại khái còn cần mười ngày nửa tháng.

Lúc này Lục Vân đã về tới tỉnh Giang Nam, chưa về nhà.

Tuy hắn hứa với Ngô Xảo Xảo sẽ cứu Ngô Minh Xương ra, nhưng hắn lại không tin tưởng Ngô Minh Xương.

Không thể mang ông ấy về nhà được.

Vì thế hắn đến thành phố kế bên, sau đó bảo Liễu Yên Nhi mang Ngô Xảo Xảo tới gặp mặt hắn.

Khi nhìn thấy Ngô Xảo Xảo, rốt cục Ngô Minh Xương cũng tin Lục Vân quả thật không có ác ý với hai cha con bọn họ.

"Cám ơn, cám ơn...... " Ngô Minh Xương vô cùng cảm kích.

Ngô Minh Xương do dự một lát rồi vẫn quyết định nhắc nhở Lục Vân, nói: "Các hạ, nếu về sau không cần thiết thì tốt nhất đừng đi trêu chọc Ngô gia”

Ông ấy biết thực lực của Lục Vân rất mạnh, đủ để quét ngang Ngô gia bây giờ.

Nhưng điều kiện tiên quyết chính là bản thể của Ma Lang đại nhân còn bị phong ấn trong Huyết Trì.

Một khi Ma Lang đại nhân xông ra khỏi phong ấn thì nhất định kinh khủng hơn Lục Vân gấp trăm lần ngàn lần.

Nếu Lục Vân còn dám đi trêu chọc Ngô gia thì sẽ không dễ dàng chạy trốn ra ngoài giống như hôm nay.

Ngô Minh Xương cũng không tiện nói quá nhiều bí mật về Ma Lang đại nhân, chỉ có thể nhắc nhở đến nước này, đây là nề mặt Lục Vân đã cứu hai cha con bọn họ.


"Các hạ thực thông minh." Ngô Minh Xương liếc nhìn Lục Vân với ánh mắt phức tạp.

Không muốn lại tiếp tục đàm luận cái đề tài này, lại cảm kích Lục Vân vài câu sau, liền mang theo nữ nhỉ của hắn ly khai nơi này.

Liễu Yên Nhi nói: "Tiểu Lục Vân, em nói thế gia Đồ Đằng gì đó sẽ dễ dàng buông tha cho hai cha con bọn họ như vậy sao?"

Lục Vân lắc đầu: "Không biết, nhưng chúng ta chỉ có thể giúp họ tới đây."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.