Chương trước
Chương sau
Hạnh phúc lớn nhất trong đời một người chấp nhất theo đuổi nghệ thuật chính là một ngày kia được thần tượng tán thành!

Hiện tại người đàn ông lôi thôi đang có cảm giác như vậy.

Trước đó đoàn đội gã đầu đinh chỉ khen ông ta một câu là phong cách tương tự như đại sư Vân Lộc mà ông ta đã vô củng kích động, còn thả lỏng cảnh giác với đám người đó.

Hôm nay ông ta nhận được sự tán thành đến từ thần tượng của mình, đại sư Vân Lộc.

Có thể đoán ra ông ta kích động đến mức nào, trực tiếp rơi lệ đây mặt, kích động đến quỳ xuống đất dập đầu.

Nhiều năm kiên trì đã trở nên đáng giá khi nhìn thấy này sáu chữ nghệ thuật kia.

Ông ta dập đầu hướng về phía Lục Vân rời đi.

Người đàn ông lôi thôi ôm lấy bức Mặc Lan Đồ, coi nó như báu vật, nước mắt ào ào chảy ròng.

Những phú thương xung quanh lại sáng mắt lên và nói: "Tiên sinh, bán bức Mặc Lan Đồ của ngài cho tôi đi được không, tôi cho ngài một triệu."

“Một triệu, ông đùa cái gì vậy, bức Mặc Lan Đồ này vốn đã có tiêu chuẩn cực cao, trên đó lại có chữ ký chứng thực do đại sư Vân Lộc tự tay viết, giá trị ít nhất cũng trên ba triệu”

“Hẹp hỏi, quá hẹp hòi, tôi ra năm triệu”

"...."

Những phú thương kia đột nhiên lại kêu giá cạnh tranh, muốn thuyết phục người đàn ông lôi thôi bán bức Mặc Lan Đồ này cho bọn họ.

Kỳ thật rất nhiều nghệ thuật gia vô danh trong dân gian có trình độ rất cao, nhưng tác phẩm của bọn họ bán ra giá không cao, cũng chỉ vì hai chữ danh tiếng.

Danh tiếng không chỉ yêu cầu trình độ thi họa mà còn phí marketing, cũng chính là lăng xê khoác lác.

Lúc trước không biết Thiên Huyền Tử sử dụng thủ đoạn marketing gì mà đã thổi phòng bức hoạ tuỷ bút của Lục Vân thành một trường phải... Nói như vậy cũng không thích hợp, dù sao trình độ cúa hắn thật sự rất cao. 

Đây là thiên phú, hâm mộ không được.

Dù sao tác phẩm của những họa gia dân gian không có bao nhiêu danh tiếng đó có giá trị vốn không cao, nhưng một khi khắc tên của đại sư thi họa nào đó lên thì sẽ cách biệt một trời

Ví dụ như người đàn ông lôi thôi này đi, trước đó vì lừa gạt ba trăm ngàn mà bọn họ phải vắt hết óc nghĩ ra đủ loại kịch bản.

Nhìn lại hiện tại, chỉ vì có chữ 'Đại sư Vân Lộc. chứng thực này mà giá cả tăng vọt như ngồi hỏa tiễn, vừa mở miệng đã là mấy triệu mấy triệu.

Người đàn ông lôi thôi nằm mơ cũng không nghĩ đến mình thật sự có ngày được thần may mắn phù hộ.

Ông ta nâng bức Mặc Lan Đồ, nghe những phú thương chung quanh gọi giá mà đôi tay không ngăn được run rẩy.

Ông ta trầm mặc thật lâu, trước kia ông ta thấy một trăm ngàn là đầu óc choáng váng lại đột nhiên đưa ra một quyết định khó lường.

Không bán!

Đây là sự tán thành của thần tượng dành cho ông ta, là một loại vinh dự, căn bản không thể dùng giá cả để đánh giá.

Cho nên dù đổi phương đưa ra giá cả cao bao. nhiêu thì người đàn ông lôi thôi cũng kiên quyết không bán.

Những phú thương đó vừa thấy như thế đều ủ rũ cụp đuôi.


Nếu có thể dán chúng lại...

Trong nháy mắt, hiện trường xuất hiện cảnh tranh đoạt.

Đám người gã đầu đinh đã ngất đi không biết lại bị đám người dẫm bao nhiêu cú.

Người đàn ông lôi thôi vội vàng tránh thoát, sợ những người này đoạt đi bức Mặc Lan Đồ trong lúc hỗn loạn

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.