Chương trước
Chương sau
Mười bức họa?

Cộng lại cũng có giá trị trên trăm triệu!

Những người này chuẩn bị ăn một chầu cho no căng!

Nhưng đối với đại sư Vân Lộc, nếu có thể dùng mười bức họa đổi lấy sự an toàn của mình thì cũng đáng.

Dù sao hắn chỉ hao phí một ít thời gian và sức lực mà thôi, không lỗ.

Nhưng nằm ngoài dự đoán của mọi người là Lục Vân lại hỏi lại một câu: "Nếu tao không làm thì sao?”

Không làm...

Trong lúc nhất thời, tâm tình mọi người rất phức tạp, vẻ mặt lại trở nên quái dị.

Vừa rồi đoàn đội của gã đầu đỉnh đã bày ra sự ngang ngược bá đạo của mình, cả vệ sĩ do những phú thương kia dùng lương cao mời đến cũng bị bọn chúng đánh ngã.

Đại sư Vân Lộc lại dám không đáp ứng?

Chẳng lẽ đầu óc thật sự có hố sao! 

Gã đầu đinh cười nhạo nói: "Nếu mày không làm cũng được, vậy để đôi tay của mày lại, bố mày cho mày cả đời không vẽ được nữa!"

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh hãi.

Nếu đại sư Vân Lộc không có tay thì không chỉ tổn thất giá trị mười bức họa, mà là nổi đau không thể cứu văn của cả giới thi họa, là tổn thất rất lớn.

Như vậy những bức hoạ trước đó cũng tương đương với tác phẩm cuối cùng của đại sư Vân Lộc.

Những phú thương xung quanh vừa nghe vậy cũng sốt ruột,vội vàng khuyên: “Đại sư, đôi tay của ngài mới là bảo bối giá trị vô giá, nhất định phải suy nghĩ kỹ rồi mới làm!”

“Đúng rồi đại sư, không phải chỉ là mười bức họa sao, đối với ngài thì không phải vấn đề quá lớn, nếu bọn họ muốn thì cho họ đi!”

“Chúng ta đều biết đại sư ngài ngông nghênh cứng cỏi, nhưng đừng hành động theo cảm tính.

Mọi người sôi nối khuyên bảo.

Gã đầu đinh cũng đần dần lộ ra nụ cười đắc ý.

Chặt tay và vẽ mười bức họa, chỉ căn là người có đầu óc cũng biết nên chọn như thế nào. 

Chắc chắn Lục Vân là người có đầu óc.

Nhưng sự thật lại là Lục Vân không có đầu óc.

Ít nhất trong mắt những người khác thì hẳn không c đầu óc, bởi vì hẳn lại lắc đầu.

"Tranh cũng không cho, mà tay thì mày không có tư cách lấy” Lục Vân lạnh nhạt nói.

Vèo!

Mắt gã đầu đinh đanh lại, như đột nhiên bắn ra hai tia sắc lạnh thật sự.

“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, cho mày cơ hội cũng không dùng được, các anh em, hầu hạ vị đại sư Vân Lộc này thật tốt cho tao!”


Liễu Yên Nhi xuất hiện lập tức làm bảy tám kẻ cơ bắp sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ mặt quái lạ

Gã đầu đinh dùng ánh mắt tham lam đánh giá đáng người nóng bóng quyến rũ của Liễu Yên Nhi một lượt rồi nhe hàm răng trắng ra nói: "Hắc hắc, thiếu chút nữa quên mất còn có đại mỹ nữ này, đừng có gấp, chờ giải quyết đại sư Vân Lộc xong thì anh em tụi tao sẽ cho mày sướng bay lên trời”

“Sướng bay lên trời con mẹ mày!” Tính tình của Liễu Yên Nhi rất nóng nảy, hơn nữa vốn đĩ đang buồn bực, gã đầu định nói một câu lập tức làm cô nổi điên lên.

Bóng hình xinh đẹp loé lên, một cái chân tròn trịa thon dài trắng nõn... Đôi giày trên chân lập tức thân mật tiếp xúc với một bên mắt của gã đầu đinh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.