Người đàn ông lôi thôi từng có ước mơ trở thành một họa sĩ nổi tiếng.
Chỉ là muốn theo con đường này mà không có vốn thì quá khó khăn, lựa chọn ổn thỏa nhất là làm giáo viên, bác sĩ.. Ừm, mà nói thật ra thì học y cũng cần gia định có vốn.
Gia cảnh của người đàn ông bình thường, cha mẹ muốn ông ta sẽ tìm được một công việc ổn định.
Vì thế trong lúc tức giận ông ta đã bỏ nhà trốn đi. Từ đó về sau trở thành một người vẽ tranh lang thang.
Khi đó Vân Lộc đại sư còn chưa nổi tiếng, người đàn ông cũng không mô phỏng theo bất cứ ai, tất cả bức tranh đều do chính ông ta vẽ.
Chỉ là không có ai thưởng thức.
Cho nên trước kia người đàn ông này vẽ rất nhiều nhưng chỉ đủ cho ông ta ăn cơm. Mà số tiền đó là do rất nhiều người thấy ông ta đáng thương nên bố thí cho chứ không phải vì thích tranh của ông ta.
Người đàn ông lôi thôi cũng có lòng tự trọng, tình nguyện dùng cách nửa ăn xin như thế này để nuôi ước mơ chứ không chịu thỏa hiệp quay về nhà.
Lưu lạc một thời gian thật sự bồi dưỡng thêm cho ông ta một loại khí chất phóng khoáng,
Mãi tới một ngày, tác phẩm của Vân Lộc đại sư đột nhiên xuất hiện, nhanh chóng dấy lên sóng to gió lớn trong giới hội họa.
Khi người đàn ông này nhìn thấy tác phẩm của Vân Lộc đại sư, bỗng như cảm nhận được sự đồng điệu, sau này càng xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-va-bay-chi-gai-cuc-pham/3661208/chuong-979.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.