Chương trước
Chương sau
Lục Vân vẽ.

Trên tờ giấy trắng tính, nháy mắt đã có từng đường cong uyển chuyển, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, Hùng Ưng, cành cây, gần như thành hình trong nháy mắt.

Vân Lộc đại sư, đương nhiên cũng chính là Lục Vân khi vẽ tranh đều theo một đặc điểm, nét bút đơn giản, vế ra một con hùng ưng thường chỉ cần đến vài nét bút, cả cành cây bên dưới cũng vậy.

Lấy đường nét đơn giản nhất, ôm lấy ý cảnh sâu xa.

Trước kia Lục Vân vốn thấy buồn chán khi còn ở Đạo giáo trên núi, sẽ vẽ ra vài thứ linh tỉnh theo ý mình.

Giống như có người khi học bài, cảm thấy buồn chán sẽ vẽ nguệch ngoạc lên giấy nháp mà không cần suy nghĩ gì cả, đương nhiên tốc độ sẽ nhanh hơn.

Chỉ có điều cảnh giới của Lục Vân cao hơn một chút, mỗi bức tranh đều không phải đường cong lộn xôn, mà là hình dáng có đường nét chỉ tiết hơn một chút. 

Sau khi được lão đạo sĩ rèn luyện cho một thời gian, những đường viền đơn giản này lại biến thành ý cảnh trong miệng người đời.

Chính Lục Vân cũng không biết vì sao mình có năng lực ấy.

Không cần đến hai phút, Lục Vân đã thu bút, không hề ngắt nghỉ chút nào, tất cả đường cong đều được vẽ lại một cách liền mạch lưu loát, tạo thành một bức tranh hoàn mỹ.

Phiên bản “Hùng Ưng Đậu Trên Cây” của người thứ ba, hoàn thành.

Ba phiên bản tranh, từng đường nét tương tự nhau, nhưng các chỉ tiết nhỏ bên trong lại khác nhau.

Những bức tranh này đều được vẽ ra theo cảm hứng, nên mỗi lăn vẽ sẽ không giống nhau.

Nhưng dù đường cong biến hóa thế nào, chỉ cần người sáng suốt là có thể nhìn ra bức tranh này chắc chắn được vẽ ra dưới ngòi bút của Vân Lộc đại sư.

Mọi người xung quanh đã hoàn toàn ngơ ngác.

Rất nhiều người thậm chí còn không phản ứng được đã có chuyện gì xảy ra.

Một giây trước bọn họ còn khinh miệt Lục Vân, nghĩ đầu óc người này có vấn đề, nhưng một giây sau đã há to miệng, gần như bị chặn họng, không phát ra được âm thanh nào.

Bầu không khí tĩnh mịch.

Bọn họ đang rất sốc.

Trước đó mọi người nghĩ, mười phút là vẽ được “Hùng Ưng Đậu Trên Cây" chẳng khác nào nói mớ, nhưng Lục Vân thật sự vẽ được.


Dù sao thì hần cũng tốn rất nhiều công sức để vẽ ra, không có cảm giác thoải mái tự nhiên theo ý mình, mà sẽ chú trọng đến sự gần gũi với nghệ thuật hơn

Nhưng phải biết rằng, tác phẩm của Vân Lộc đại sư trước giờ không hề theo “Hình”, mà là theo “Ý"

Vừa rồi khi không có gì so sánh, mọi người đều thấy bức tranh mà người đàn ông lôi thôi vẽ cực kì sâu sắc, nhưng bây giờ có cái để so sánh mới biết cái gì gọi là chênh lệch.

Giống như có một người đẹp trên mét tám đi ngoài đường chắc chắn sẽ hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.