Ông ta đâu biết rằng hiện tại Liễu Yên Nhi đã là người tu luyện Luyện Khí kỳ tầng năm, sợ mình dùng sức sẽ đá vỡ đầu ông ta.
Đến lúc đó, máu của ông ta làm bẩn giày cô thì sao?
Không chấp nhận được.
“Tiểu Lục Vân tồi, em còn định xem trò hay tới bao giờ?" Liễu Yên Nhi đột nhiên quay lại gào lên với Lục Vân.
Lúc này Lục Vân mới cười cười đi tới.
Chị Yên Nhi thô bạo quá.
Chỉ là càng thô bạo mình càng thích, xem ra sau này mình phải chuẩn bị một cây roi da ở nhà, để khi nào chị ấy giận thì thoải mái xả ra.
Ừ, cái này dễ.
Lục Vân âm thầm chắc chắn với bản thân.
Chỉ có điều bây giờ không phải lúc để nghĩ linh tinh, Lục Vân chậm rãi đi tới trước bức tranh“Hùng Ưng 'Đậu Trên Cây” kia, lặng yên nhìn vài giây rồi nói:
“Vẽ tranh mà chỉ đi theo “hình”, sau nhiều lần tế trau dõi cũng không khó để làm được, nhưng nếu muốn nói tới ý cảnh thì tốt nhất là phải liền mạch lưu loát”
Vừa nãy người đàn ông lôi thôi này vẽ hết một tiếng đồng hồ mới xong.
Trong lúc đó có dừng lại rất nhiều lần.
Cho nên thành phẩm cuối cùng tuy rằng ra "hình", nhưng thiếu cảm giác liền mạch và lưu loát khi vẽ.
Đương nhiên, bảo bức tranh này thiếu ý cảnh thì cũng không hẳn, thật ra người đàn ông này vẫn vẽ ra được đủ tiêu chuẩn, nếu không thì các phú thương kia cũng không mắc câu.
Lục Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-va-bay-chi-gai-cuc-pham/3661203/chuong-974.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.