Chương trước
Chương sau
Vì vậy Lục Vân đột nhiên nảy ra ý tưởng sử dụng linh hỏa để công kích, không ngờ Hồn Vô Cực thật sự kiêng dè nó.

Ai nói không tiêu diệt được U Hồn tộc? Hôm nay ông đây diệt nó luôn! Lục Vân tiếp tục sử dụng trường kiếm linh hỏa để công kích.

Hồn Trường Thánh đã suy yếu đến mức gần như trong suốt lộ ra vẻ phức tạp, khóc không ra nước mắt.

Cái thứ đầu bóng lưỡng này, trên người có linh hỏa sao lại không lấy ra sớm một chút chứ!

Đây chắc chắn là khắc tinh của U Hồn tộc.

Chỉ có điều Hồn Trường Thánh không hiểu, sao một người lại có thể mang theo linh hỏa trên người chứ?

Nhìn dáng vẻ Lục Vân hiện tại, linh hỏa kia hình như bắn ra từ ngón trỏ của hắn, lẽ nào hắn cũng giống Hồn Vô Cực, dung hợp được hài cốt của Thần Thi tộc?

Cơ thể Thần Thi tộc rất mạnh, chỉ cần trái tim bất diệt là coi như không chết. Vì vậy mỗi bộ phận trên cơ thể nó, nhất là xương cốt đều cực kì đáng quý.

Cánh tay trái của Hồn Vô Cực chính là như thế.

Đồng thời, thi hài của Thi Thần tộc che giấu được hơi thở của U Hồn tộc rất hiệu quả, đây cũng là lý do Liễu Yên Nhi không thể cảm giác được hơi thở của U Hồn tộc trên người Tiêu Vô Hải.

“Lại là thằng Thiên Sáp Vương vướng chân vướng tay, hôm nay ngươi và Hồn Trường Thánh cùng nhau mai táng dưới ngục giam Long Hồn này đi!”

Hồn Vô Cực cảm nhận được uy hiếp từ linh hỏa, hơi căm tức, rất sáng suốt thu hồi hết hồn lực vào cơ thể.

Nó biết dù hồn lực có mạnh, đối mặt với linh hỏa cũng không thể phản kháng được.

Đã vậy thì dùng cách của người tu luyện để đánh nhau đi. Sương đen xung quanh hoàn toàn biến mất, Hồn Vô Cực điều khiển cánh tay trái của nó, đập mạnh ra ngoài, ánh sáng trắng lóe lên, thật sự ép linh hỏa lui ra

được mấy phần.

Lục Vân ngạc nhiên: “Đây là hài cốt của Thần Thi tộc ư? Quả nhiên không tầm thường.”

Nhìn ánh sáng trắng có thể đẩy lùi linh hỏa kia, Lục Vân cũng không ngờ. được, chỉ là bây giờ hắn không suy nghĩ được gì nhiều, ánh mắt đột nhiên run lên, thu hồi tất cả linh hỏa.

Ngón trỏ của Lục Vân nháy mắt đã đỏ đến mức bỏng rát, bên ngoài ngón tay được một lớp lân giáp màu đỏ hồng mờ mờ bao phủ lên, chân khí hội tụ lại, hóa thành một ngón tay cực kì mạnh mẽ, đánh một chiêu ra.

“Bằng ngươi cũng dám hi vọng phá được cánh tay trái của ta? Nằm mơ!”

Hồn Vô Cực thấy Lục Vân dám dùng một ngón tay để nghênh chiến, phì cười một tiếng, thâm nghĩ Thiên Sáp Vương này điên rồi.

Vì thế, Hồn Vô Cực không hề khách khí, đánh một đấm ra ngoài.

Đây là nắm đấm của Thần Thi tộc, dù là pháp bảo cũng sẽ bị nó đánh vỡ, huống chỉ một ngón tay nho nhỏ.


Lớp áo trên cánh tay Lục Vân bị nghiền nát, đến cả cánh tay cũng đỏ bừng lên.

Như thế vẫn chưa là gì cả, kinh khủng hơn là lực lượng kia vẫn không dừng lại mà xuyên qua cánh tay Lục Vân, đánh thẳng lên ngực hắn.

Phụt!

Lục phủ ngũ tạng của Lục Vân phút chốc như lệch hẳn vị trí với nhau.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.