Chương trước
Chương sau
“Không thành vấn đề.”

Vương đạo trưởng nhận mã não, lại thi pháp, một lúc lâu sau mới lắc đầu nói: “Cũng vậy.”

Hiển nhiên, tên Kim Đan kỳ kia cũng không còn hài cốt.

Vẻ mặt Chu Cao Phong u ám, tơ máu trong mắt dày đặc nhưng đã tỉnh táo hơn ban nãy nhiều.

Đây là kết quả lão ta dự đoán được.

Im lặng một lúc, Chu Cao Phong khàn giọng hỏi: “Vương đạo trưởng, vị trí đại khái là ở đâu?”

“Phía nam Long Quốc, đại khái là ở vùng Giang Nam, cụ thể là thành phố nào thì xin thứ cho bần đạo bất lực.”

“Vương đạo trưởng đã hết sức rồi, không trách ngài.”

Chu Cao Phong lắc đầu, sau đó lại im lặng đến đáng sợ, ánh mắt lập lòe, không biết suy nghĩ cái gì.

Vương đạo trưởng thở dài một hơi, vỗ vai lão ta nói:

“Chu gia chủ nén bi thương, tôi tin rằng tên hung thủ kia sớm muộn cũng sẽ bị đem ra trước công lý.” Nói xong ông ta rời đi.

Cho dù ông ta còn ở đây cũng không giúp gì được cho Chu Cao Phong.

Sau khi Vương đạo trưởng rời đi, Chu Cao Phong xiết chặt mã não bản mạng của con trai trong tay.

Một lúc lâu sau, Chu Cao Phong gọi một gã Kim Đan kỳ trong tộc tới, lạnh lão. dặn dò:

“Cậu dẫn theo vài người Kim Đan kỳ khác, đến tỉnh Giang Nam điều tra từng thành phố một, dù phải đào ba thước đất cũng phải moi được tên đó ral”

“Vâng.” Trên mặt người đó lộ ra vẻ khó xử, nhưng vẫn đồng ý.

Không có manh mối gì, chỉ biết một nơi là tỉnh Giang Nam, đâu dễ kiếm ra hung thủ như vậy!

Tuy rằng diệt tích tỉnh Giang Nam không lớn, nhưng muốn tìm được người chẳng khác gì mò kim đáy bể.

Nhìn vẻ mặt âm u của gia chủ, người kia cũng không dám cãi lời, không thể làm gì khác ngoài đồng ý, chờ đến tỉnh Giang Nam đi một vòng, không tìm được thì tính saul

“Chờ chút đã."

Chu Cao Phong suy nghĩ một chút, quay vào thư phòng, lúc trở ra thì đưa cho tên kia một lá thư.

“Tâm Khứ Tín này là một món pháp khí, cậu cầm theo, trong vòng trăm dặm đổ lại, chỉ cần đối phương để lộ khi tức, Tâm Khí Tín có thể lập tức bắt được. Việc cậu cần làm là ghi chép lại hành trình của người tu luyện Kim Đan kỳ này rồi quay.

về báo cáo cho tôi, đừng rút dây động rừng.”

Cao thủ mà Chu Cao Phong phái đi là Kim Đan sơ kỳ, cũng bị giết theo, chứng tỏ tu vi của đối phương ít nhất cũng trên Kim Đan sơ kỳ.

Tốt nhất là nên ghi lại vị trí của mọi người, Chu Cao Phong sẽ chuẩn bị tự mình đi gặp bọn họ, sau đó tìm ra hung thủ sát hại con lão ta.

“Tôi hiểu, gia chủ.” Người kia thầm thở dài một hơi.

Nếu như chẳng cho cái gì, cứ thế bắt hắn đi tìm, thì chắc ngày tháng năm nào. cũng không tìm được manh mối. Có Tâm Khí Tín này thì dễ dàng hơn.

Mặc dù không có cách nào để xác định thân phận của hung thủ, nhưng có thể bắt được khí tức của người tu luyện Kim Đan kỳ, bình thường họ đều che giấu bản thân.

Đại bộ phận là Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ, mấy người hiếm có độ sáng rõ ràng nhất, nghĩa là Kim Đan kỳ của nhà họ Chu này.

“Gia chủ, tôi dẫn người tới Giang Nam.” Người kia cầm Tầm Khí Tín, vội vàng rời khỏi nhà họ Chu.

Sát ý trên người Chu Cao Phong cũng không thể đè nén nữa, đập vỡ hết mọi thứ trên bàn cũng chưa đủ để hả giận.

“Chết tiệt!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.