Chương trước
Chương sau
Nói và làm là hai chuyện khác nhau, Lục Vân chỉ thích làm, không thích nói.

Mộc Bình lộ ra vẻ mặt phức tạp, đành lặp lại những gì Trương Vận từng nói trước đó lại một lần.

Đại khái là Trương Vận hoài nghi Lục Vân không phải đệ tử của Đan Dương Tông, hai người có chút hiểu lầm, sau đó Trương Vận nhờ Mạc Thanh Uyển ra tay, kết quả chọc giận Lục Vân.

Cuối cùng Mộc Bình nghẹn lời một hồi rồi mới tiếp tục nói: "Chính là hiểu lầm như thế, sau đó Lục Vân tức không nhịn nổi đã cho cô Mạc một bài học nhỏ."

Bà ta có thể làm sao đây, đương nhiên là cố gắng nói giúp Lục Vân.

Kể tới bây giờ vẫn không có vấn đề gì quá lớn, trên cơ bản Lục Vân cũng không sai, bởi vì hắn là người bị vu oan.

Mộc Bình cứ nhấn mạnh Lục Vân là đệ tử chân truyền của Lưu Lão, hắn bị oan uổng nên mới gây ra hiểu lầm như thế.

Còn có một điểm nhấn mạnh là, người ra tay trước là Trương Vận và Mạc Thanh Uyển, Lục Vân chỉ bị động đánh trả.

Cốc Thanh Sơn cũng là lão hồ ly, khi nghe Mộc Bình nói Trương Vận chất vấn thân phận đệ tử chân truyền của Lục Vân thì ông lập tức phản ứng, nhất định là Lục Vân đùa nghịch người ta trước.

Người kế thừa ý chí của Thanh Đế thật là thích làm ầm! Cốc Thanh Sơn còn có thể làm sao, cũng chỉ có thể diễn kịch chung với Mộc Bình, ông sầm mặt lại nói: "Nói vậy thì bên sai không phải là Lục Vân, mà là

Trương Vận, nên phạt!”

Trương Vận đứng bên cạnh nghe vậy thì lập tức đen mặt, thầm cười khổ, đây là muốn đẩy mình ra gánh tội!

Hắn ta có khổ không thể nói.

Ai bảo Lục Vân là người kế thừa ý chí của Thanh Đế, mình gánh tội thì gánh thôi!

Nhưng Mạc Thanh Uyển càng nghe càng thấy sai sai, sao có thể không nghe ra Mộc trưởng lão đang tránh nặng tìm nhẹ, cố gắng bao che cho tên đầu trọc.

Mạc Thanh Uyển càng tức giận mà nói: "Không đúng, Mộc trưởng lão căn bản không nói đến trọng điểm, rõ ràng là tên đầu trọc này đùa bỡn tôi trước."

Mạc Thanh Uyển cảm thấy bình thường tính tình mình cũng khá tốt, ban đầu tên đầu trọc này chạy tới đập vai, sau đó còn véo mặt của cô.

Đổi lại là người bình thường đã sớm tức giận.

Nhưng tên đầu trọc này giải thích là hiểu lầm nên Mạc Thanh Uyển cũng lười so đo.

Ai biết hắn không chỉ không biết bớt bớt lại mà hành vi sau đó còn càng quá đáng.

Hiện tại Mạc Thanh Uyển hoài nghi hành vi trước đó của hắn là cố ý.

Tựa như Tôn Hiểu Tuyết đã nói, hắn muốn dùng cách này để đến bắt chuyện, thật là thấp kém mà.

Mạc Thanh Uyển thực sự nhịn không được, thế là nói hết những hành vi cợt nhã ban đầu của Lục Vân ra.

Cuối cùng cô nhìn về phía Mộc Bình mà nói: 'Mộc trưởng lão, vừa rồi bà nói tên đầu trọc này bị oan uổng, tức giận không nhịn nổi nên mới cho tôi một bài học nhỏ, nhờ bà giải thích xem là bài học gì?"

Mạc Thanh Uyển tủi thân gật đầu: "Hắn cố ý dùng cách này để sàm sỡ con, nhưng trưởng lão Đan Dương Tông còn nhất quyết bao che cho hắn."

"Gan chó của ngươi lớn lắm!" Trên người Lữ Khinh Nga lập tức bùng lên khí thế lạnh lẽo, đằng đăng sát khí nhìn chăm chú Lục Vân, lửa giận cháy hừng hực.

Con gái cưng của bà lại bị người ta sàm sỡ như vậy, mấu chốt là Đan Dương Tông còn bao che cho kẻ làm ác.

Từ khi nào Đan Dương Tông biến thành tông môn buồn nôn như vậy?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.