Chương trước
Chương sau
Hôm nay Mạc Thanh Uyển đi theo sư phụ cũng chính là mẹ của cô, tới chào. hỏi Đan Dương Tông, chỉ vì gặp người thừa kế ý chí của Thanh Đế đột nhiên xuất

hiện kia.

Đáng tiếc không nhìn thấy người thừa kế ý chí của Thanh Đế mà lại gặp một tên đầu trọc hèn hạ vô sỉ hạ lưu, đè mông cô mà đánh liên tục một trận.

Từ nhỏ đến lớn Mạc Thanh Uyển chưa từng chịu sỉ nhục lớn như thế.

Đây đâu phải đánh mông của cô, rõ ràng là đang đánh lòng tự ái của cô.

Đáng giận nhất chính là trưởng lão của Đan Dương Tông còn bao che tên đầu trọc này, nói hành vi của đầu trọc không tính quá đáng... Nếu như cái này còn không quá đáng thì cái gì mới quá đáng?

Lột váy rồi đánh?

Hay là...

Mạc Thanh Uyển tức điên.

Cô vốn đang nghi ngờ thân phận của đầu trọc, kết quả lại vì câu Không quá đáng' của Vu trưởng lão mà đánh mất lý trí.

"Muốn tôi lui một bước, tuyệt đối không có khả năng!" Mạc Thanh Uyển lạnh lẽo kiên quyết nói: "Hôm nay nhất định phải tìm Tông Chủ các người, cho tôi một lời giải thích, tôi không tin trong Đan Dương Tông không ai chế tài được tên đầu trọc này!"

Chát!

Lục Vân nhớ lại chút xúc cảm, nói: "Mở miệng là măng đầu trọc, thật quá khó nghe, tôi có tên mà, tôi tên là Lục Vân, nếu cô nhất định muốn gọi tôi là đầu trọc thì làm phiền cộng thêm hai chữ 'Đẹp traï' phía sau."

Dù sao cũng đã đánh nhiều như vậy rồi, không kém thêm một lần.

Lục Vân thầm nghĩ.

Mạc Thanh Uyển lại suýt bùng nổ.

Tên đầu trọc hèn hạ vô sỉ hạ lưu chết tiệt này quả thực là khinh người quá đáng, cứ dùng cách này để sỉ nhục cô, thật là đáng chết!

Thậm chí Mạc Thanh Uyển còn bỏ qua một vấn đề, chính là ở Vân Sơn Thư Viện chưa bao giờ thiếu công pháp võ kỹ, trong đó bao gồm rất nhiều thân pháp khinh công, Mạc Thanh Uyển từng học một thân pháp đẳng cấp không thấp.

Trước kia mỗi lần phát giác nguy hiểm tới gần, cô luôn có thể lập tức thi triển ra thân pháp để tránh né công kích, nhưng Lục Vân này lại có thể liên tục thành công.

Điều này rất quái dị.

Giống như lần nào bàn tay của hắn cũng xuất hiện không có dấu hiệu báo trước, hơn nữa có thể nhắm chính xác vào vị trí kia, cứ như đạn đạo ngắm bắn.

Mạc Thanh Uyển còn không có cơ hội thi triển thân pháp nữa.

Lục Vân: Không có gì, trăm hay không bằng tay quen!

Luyện tập nhiều trên người chị cả Diệp Khuynh Thành cao ngạo thì tất nhiên là quen tay rồi.


Tôn Hiểu Tuyết cũng quái dị nhìn Lục Vân, nói: "Có thể làm Thanh Uyển nhà chúng tôi tức thành như vậy, cậu là người đầu tiên từ trước đến nay đấy, đáng kiêu ngạo lắm."

Lục Vân khiêm tốn khoát tay nói: "Quá khen quá khen, tôi sẽ tiếp tục cố gắng."

Tôn Hiểu Tuyết: '...

Mạc Thanh Uyển: Muốn giết người!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.