Chương trước
Chương sau
Trương Vận quan sát kỹ dáng người của Lục Vân, chủ yếu là quan sát chiều cao của hắn, một lát sau hẳn ta run lên bần bật, nhịn không được trừng lớn hai mắt.

Hình như hắn ta đã đoán ra đáp án.

Kỳ thật đáp án này không khó đoán.

Vừa rồi Vu trưởng lão đã nói dù Lục Vân là lão đệ tử chân truyền của Lưu trưởng thật thì cũng trừng phạt như thường, nhưng một giây sau lại đột nhiên thay đổi thái độ.

Điều này chứng minh cái gì?

Chứng minh thân phận chân thật của Lục Vân còn khủng bố hơn đệ tử chân truyền của Lưu trưởng lão.

Liên hệ với những chuyện xảy ra mấy ngày gần đây, không khó đoán ra đầu trọc tên là Lục Vân này chính là người thừa kế ý chí của Thanh Đế.

Không thể không nói, đại sư huynh tông môn là Trương Vận dù thích ra vẻ ta đây, nhưng vào lúc mấu chốt thì đầu óc vẫn rất tốt.

Sau khi suy đoán ra thân phận thật sự của Lục Vân, Trương Vận rất thức thời ngậm miệng lại.

Hắn ta lập tức thận trọng từ lời nói đến hành động. Không thấy hai vị trưởng lão đều cẩn thận như vậy sao?

Làm sao Mạc Thanh Uyển và Tôn Hiểu Tuyết có thể không phát hiện sắc mặt bọn họ đã thay đổi, lập tức lộ ra vẻ mặt nghỉ ngờ.

Quá kỳ quái!

Mấy người này quá kỳ quái!

Nhìn bộ dáng của họ thì hình như tên đầu trọc này có thân phận rất lớn.

Rốt cuộc là thân phận gì kia chứ?

"Cô Mạc..."

Mạc Thanh Uyển nhíu mày liễu lại, đang suy tư thì đột nhiên lại bị Vụ trưởng lão lên tiếng cắt ngang: "Thực sự xin lỗi, tôi cũng vừa biết một việc, tôi thật sự không có quyền xử trí Lục Vân này."

Vu trưởng lão cười khổ.

Mạc Thanh Uyển đanh mặt lại, hoài nghỉ trong lòng lại sâu thêm mấy phần, cô hỏi: "Vì sao?”

"Bởi vì..." Vụ trưởng lão tạm dừng rồi nói: "Có lẽ cô không biết địa vị của Lưu Lão cao đến mức nào trong Đan Dương Tông, ông ta là người giữ tháp Đan Dương Tháp, vai vế còn cao hơn Tông Chủ của chúng tôi. Mà Lục Vân là đệ tử chân truyền duy nhất của ông ta nên dù Lục Vân phạm sai lầm cũng không tới phiên tôi xử trí"

Vu trưởng lão cắt ngang suy nghĩ của Mạc Thanh Uyển là do sợ cô tiếp tục nghĩ sẽ liên tưởng đến người thừa kế ý chí của Thanh Đế.

Đến lúc đó sẽ không giữ được thân phận của Lục Vân.

Còn Lưu Lão gì đó thuần túy là cái cớ tìm ra để chống đỡ thôi.

"Nhưng Vu trưởng lão, không phải ông vừa nói dù tên trọc đầu này là đệ tử chân truyền của Lưu Lão thì ông vẫn trừng phạt sao? Chẳng lẽ ông cũng vừa biết

được Lưu Lão là người giữ tháp?"

Rõ ràng Mạc Thanh Uyển không tin lí do thoái thác này của Vu trưởng lão bộ.

Vu trưởng lão nhất định đã sớm biết thân phận người giữ tháp của Lưu Lão.

Nếu đã sớm biết Lưu Lão có thân phận tôn quý thì ngay lúc đầu khi biết Lục Vân là đệ tử của Lưu Lão, Vu trưởng lão nên biểu thị mình không có quyền xử trí Lục Vân.

Mà không phải nói câu vẫn phải trừng phạt kia.

Vu trưởng lão thay đổi thái độ là sau khi vị nữ trưởng lão kia nói một câu thì thầm, cho nên nhất định không phải là vì Lưu Lão.

Mạc Thanh Uyển tiến hành phân tích thật nhanh, càng hoài nghi về thân phận của Lục Vân.


Mạc Thanh Uyển sững sờ.

Lưu Lão đi rồi có liên quan gì đến chuyện hôm nay?

Mộc Bình lộ ra vẻ mặt thương cảm mà nói: "Cả đời Lưu Lão luôn bảo vệ Đan Dương Tháp, mãi đến thời gian trước mới thu Lục Vân làm đệ tử chân truyền, chuyện này rất bất thường. Về sau chúng tôi mới biết sở dĩ Lưu Lão nhận đồ đệ là bởi vì biết mình sắp đi nên muốn tìm người kế thừa y bát.

Trước khi đi, Lưu Lão đặc biệt dặn dò Tông Chủ của chúng tôi là phải chiếu cố tốt cho Lục Vân."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.