Ban đầu ông đã đi tới tầng mười một, nhưng trùng hợp ngay lúc Lục Vân chạy lên trên mặc áo nên ông không trông thấy Lục Vân, liền trực tiếp hỏi một câu: "Lưu Lão, còn cần Tru Ma không?”
"Tru Ma?”
Lưu Lão còn chưa trả lời thì Lục Vân đã mặc chiếc áo đen rộng rinh đi xuống, nghiền ngẫm hỏi: "Cốc Tông Chủ, tru Ma nào vậy?"
"Ây.."
Cốc Thanh Sơn cũng không ngờ câu nói này lại trùng hợp bị Lục Vân nghe thấy, nhất thời vô cùng xấu hổ.
Nhìn từ trạng thái lúc này của Lục Vân thì đâu giống tu ma giả chỗ nào.
Lưu Lão lại biểu hiện hào phóng hơn nhiều, nói thẳng không kiêng ky: 'Anh bạn trẻ này không phải tu ma giả, cậu ta là người thừa kế ý chí của Thanh Đế."
Dù đã sớm hiểu rõ trong lòng, nhưng khi nghe thấy Lưu Lão nói ra câu này thì Cốc Thanh Sơn vẫn không nén được chấn động trong lòng.
Ngay sau đó, tâm tình ông trở nên vô cùng vô cùng phức tạp.
Đan Dương Tháp đứng sừng sững ở Đan Dương Tông nhiều năm, vô số đệ tử ra ra vào vào mà không có ai có tư cách đạt được ý chí truyền thừa của Thanh Đế.
Phải nói là số người leo lên tầng thứ chín của Đan Dương Tháp cũng không được mấy người, càng không cần nói đến ý chí truyền thừa của Thanh Đế ở tầng
cao nhất.
Ai mà ngờ được cuối cùng người có được truyền thừa này lại là một người ngoài.
Đương nhiên, mặc kệ là đệ tử trong tông môn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-va-bay-chi-gai-cuc-pham/3661087/chuong-858.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.