Chương trước
Chương sau
Ban đầu ông đã đi tới tầng mười một, nhưng trùng hợp ngay lúc Lục Vân chạy lên trên mặc áo nên ông không trông thấy Lục Vân, liền trực tiếp hỏi một câu: "Lưu Lão, còn cần Tru Ma không?”

"Tru Ma?”

Lưu Lão còn chưa trả lời thì Lục Vân đã mặc chiếc áo đen rộng rinh đi xuống, nghiền ngẫm hỏi: "Cốc Tông Chủ, tru Ma nào vậy?"

"Ây.."

Cốc Thanh Sơn cũng không ngờ câu nói này lại trùng hợp bị Lục Vân nghe thấy, nhất thời vô cùng xấu hổ.

Nhìn từ trạng thái lúc này của Lục Vân thì đâu giống tu ma giả chỗ nào.

Lưu Lão lại biểu hiện hào phóng hơn nhiều, nói thẳng không kiêng ky: 'Anh bạn trẻ này không phải tu ma giả, cậu ta là người thừa kế ý chí của Thanh Đế."

Dù đã sớm hiểu rõ trong lòng, nhưng khi nghe thấy Lưu Lão nói ra câu này thì Cốc Thanh Sơn vẫn không nén được chấn động trong lòng.

Ngay sau đó, tâm tình ông trở nên vô cùng vô cùng phức tạp.

Đan Dương Tháp đứng sừng sững ở Đan Dương Tông nhiều năm, vô số đệ tử ra ra vào vào mà không có ai có tư cách đạt được ý chí truyền thừa của Thanh Đế.

Phải nói là số người leo lên tầng thứ chín của Đan Dương Tháp cũng không được mấy người, càng không cần nói đến ý chí truyền thừa của Thanh Đế ở tầng

cao nhất.

Ai mà ngờ được cuối cùng người có được truyền thừa này lại là một người ngoài.

Đương nhiên, mặc kệ là đệ tử trong tông môn hay là người ngoài có được truyền thừa thì Cốc Thanh Sơn cũng không có tư cách quyết định cái gì, bởi vì đó là lựa chọn của Thanh Đế.

Cốc Thanh Sơn không mạo phạm nổi.

Trong đầu ông đột nhiên loé lên linh quang, cười ôn hòa dò hỏi: "Cái kia, anh Lục, không biết anh có hứng thú gia nhập Đan Dương Tông không, cũng có thể làm bạn với cô Lâm."

Ông muốn thông qua Lâm Thanh Đàn để giữ lại Lục Vân.

Rất tự giác.

Cốc Thanh Sơn lại bổ sung nói: "Về sau anh cũng có thể tự do ra vào Đan Dương Tông giống như cô Lâm, trừ phi là gặp tình huống khẩn cấp, bình thường tông môn sẽ không cưỡng chế hai người trở về."

Kỳ thật trở thành đệ tử của Đan Dương Tông chỉ là một cách giao hảo.

Những tu luyện giả có tiềm lực mang theo tên tuổi Đan Dương Tông thì không có khả năng máu lạnh thờ ơ nếu sau này Đan Dương Tông gặp nạn.

Nếu thật sự làm thế thì không biết phải nói gì hơn.

Lục Vân đã có thể trở thành người thừa kế ý chí của Thanh Đế thì chứng tỏ thiên phú của hắn được Thanh Đế tán thành, tương lai nhất định sẽ có đại cơ duyên.

Tiền đồ xán lạn.

Đương nhiên Cốc Thanh Sơn hi vọng hắn gia nhập Đan Dương Tông.

Lục Vân ngẫm nghĩ rồi cười nói: "Cốc Tông Chủ, kỳ thật chỉ cần chị hai tôi trở thành đệ tử của Đan Dương Tông các người cũng đã đủ rồi."


Không phải Mộc Bình nói Lục Vân là tán tu sao, sao lại đột nhiên xuất hiện một tông môn?

Cốc Thanh Sơn hiếu kì hỏi: "Anh Lục có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi, nói cho tôi biết tên tông môn của anh là gì để tương lai tôi cũng tiện đi đến thăm hỏi không."

"Thiên Đạo Tông." Lục Vân kiêu ngạo trả lời.

Cốc Thanh Sơn nghe vậy thì sắc mặt hơi thay đổi, trở nên cực kỳ quái lạ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.