Chương trước
Chương sau
Còn có một nguyên nhân làm hắn chấp nhận chính là, hắn nhìn thấy có mấy tên đệ tử của Đan Dương Tông đi vào, rất nhanh lại ra tới, hẳn chỉ dừng lại ở tầng thứ nhất tầng thứ hai chốc lát.

Ít nhất chứng tỏ tầng thứ nhất tầng thứ hai của Đan Dương Tháp sẽ không có vấn đề gì.

Vào xem cũng không sao.

Lục Vân vừa đi về hướng Đan Dương Tông chưa được hai mét thì bỗng nhớ tới cái gì nên quay đầu lại hỏi: "Cốc Tông Chủ, tầng thứ mười một và tầng thứ mười hai của tòa tháp này có cái gì?"

Hắn nhớ vừa rồi Cốc Thanh Sơn nói là, tầng thứ nhất đến tầng thứ mười càng lên cao thì phẩm chất của đỉnh càng tốt, nhưng không nói đến hai tầng sau cùng.

Cho nên Lục Vân phỏng đoán hai tầng sau cùng của Đan Dương Tháp không để Đan Đỉnh, mà là những vật khác.

Cốc Thanh Sơn cười cao thâm khó lường mà nói: "Cái này à, nếu cậu Lục có thể leo lên hai tầng sau cùng thì tất nhiên sẽ biết trên đó là gì, không bước lên được thì nói ra cũng vô ích."

Ha, lão già này còn xài phép khích tướng nữa sao?

Tôi nhất quyết phải lên đó đấy.

Lục Vân thầm khinh bỉ lão già này một hồi, sau đó quay người nhanh chân đi về phía Đan Dương Tháp, không chút do dự tiến vào tầng thứ nhất.

Cốc Thanh Sơn nhìn Lục Vân vào tháp, trong mắt lóe lên một tia sáng. "Tông Chủ, sao ngài lại ở chỗ này, vị Lục tiền bối kia đâu?"

Chỉ chốc lát sau, Mộc Bình đã đi đến bên cạnh Cốc Thanh Sơn, nghỉ hoặc hỏi một câu.

Bà ta đã trợ giúp Lâm Thanh Đàn hoàn thành nghỉ thức nhập tông, sau đó dẫn Lâm Thanh Đàn đi đến phía sau núi lĩnh ngộ tâm pháp Thanh Đế.

Trong lúc lĩnh ngộ, Mộc Bình đứng bên cạnh sẽ dễ dàng ảnh hưởng đến Lâm 'Thanh Đàn, thế là bà ta để Lâm Thanh Đàn lại một mình ở đó rồi trở về tìm Tông Chủ.

Bà ta tìm được Tông Chủ, nhưng lại không thấy Lục Vân đâu.

Cốc Thanh Sơn nhìn về phía Đan Dương Tháp, dùng mắt ra hiệu rồi nói: 'Cậu ta đi vào Đan Dương Tháp rồi."

"Cái gì?" Mộc Bình lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, không hiểu hỏi: "Cậu ta không phải môn nhân của Đan Dương Tông, sao Tông Chủ ngài..."

Rất nhanh Mộc Bình đã ý thức được cái gì, lập tức nói tiếp: "Chẳng lẽ Tông Chủ muốn mượn linh hỏa trong Đan Dương Tháp để kiểm tra cậu ta có phải là Tu ma giả không?”

Cốc Thanh Sơn nghiêm túc gật đầu nói: "Không sai, công pháp của tu ma giả cực kì bá đạo, điều này sẽ khiến những tu ma giả kia có tính cách nóng nảy, mà linh hỏa sẽ kích động tâm tình của họ, làm họ trở nên càng thô bạo."

Mới đầu Cốc Thanh Sơn còn ôm ảo tưởng hi vọng Lục Vân là kiếm tu mà không phải tu ma giả, nhưng lúc nãy khi ông hỏi Lục Vân thì hắn lại trả lời mình không phải kiếm tu.

Vậy xác suất Lục Vân là tu ma giả trở nên cực lớn.

Để xác định rõ hơn, Cốc Thanh Sơn đành nghĩ cách để Lục Vân tiến vào Đan Dương Tháp, mượn linh hỏa bên trong để phán đoán rốt cuộc hắn có phải là tu ma giả hay không.

Rất nhanh Mộc Bình đã hiểu ý của Cốc Thanh Sơn, nhưng sau đó lại nhíu mày. nói: "Muốn kích phát cảm xúc thô bạo của cậu ta thì chí ít cần leo lên tầng thứ bảy, nhưng nếu cậu ta không đi lên thì sao?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.