Chương trước
Chương sau
Mộc Bình cũng như thế.

Bà ta vốn cho là sau khi ăn vào đan dược cấm ky thì mình nhất định có thể giết chết Lục Vân, nhưng bây giờ xem ra không phải như thế.

Cả Ông Lão Quỷ dùng ra toàn lực cũng không phải đối thủ của Lục Vân, dù Mộc Bình ăn nhiều đan dược đến mấy cũng không thể là đối thủ của Lục Vân.

Chẳng lẽ thằng ranh này chính là con trai của thần may mắn trong truyền thuyết?

Trong lòng Mộc Bình dâng lên sóng to gió lớn.

Hắn có bảo vật vờn quanh, có công pháp nghịch thiên, còn có bảo kiếm bảo đỉnh, thực lực còn khủng bố như vậy thì sao có thể là hạng người vô danh?

Mấu chốt là tuổi của hắn mới hơn hai mươi thôi!

Quả thực đáng sợi

Oanh!

Khi nghe Công Tử Vũ nhắc nhở, rốt cục Ông Lão Quỷ cũng tỉnh táo lại, dòng khí cưồn cuộn làm thân hình lão lập tức hóa thành ảnh ảo rồi nhanh chóng lùi lại, để lại từng tàn ảnh trên không trung.

Phanh phanh phanh phanh!

Chỗ ánh kiếm chém qua, tàn ảnh liên tục bị phá tan, trên trán Ông Lão Quỷ ứa ra mồ hôi lạnh, vừa rồi nếu chậm thêm một bước thì thứ bị chém nát không phải là tàn ảnh của lão.

"Thằng ranh này quả nhiên không dễ trêu chọc, Công Tử Vũ, chúng ta..."

Ông Lão Quỷ liên tục lùi lại mấy chục mét, cuối cùng mới tránh thoát ánh kiếm này, đang chuẩn bị kêu Công Tử Vũ cùng đối phó Lục Vân thì đột nhiên

dựng hết lông tơ lên.

Trong chớp nhoáng, lão cảm thấy phía sau như có một con ác ma đang lặng lẽ đứng đó.

Lão bỗng quay đầu, phát hiện chẳng biết lúc nào Lục Vân đã đi đến sau lưng mình.

Ông Lão Quỷ kinh hãi thất sắc, lời còn chưa nói hết liền nghe thấy Lục Vân cười lạnh và nói: "Lúc này xem ông tránh thế nào."

Lần này Lục Vân không sử dụng Ngự Linh Thần Kiếm mà tung một chưởng về hướng Ông Lão Quỷ.

Ông Lão Quỷ theo bản năng giơ chưởng lên đánh trả. Một giây sau.

"A —— "Ông Lão Quỷ cực kỳ hoảng sợ, mắt trợn lên, mỗi một lỗ chân lông trên dưới toàn thân đều đang run rẩy kịch liệt.

Chân khí của lão đang điên cưồng trôi qua.

Nói chính xác hơn là Lục Vân đang dùng công pháp quỷ dị kia điên cuồng cắn nuốt chân khí của Ông Lão Quỷ.

"Mày... Mày, mày là tu ma giả? !"

Ông Lão Quỷ hoảng sợ kêu to, thực sự không thể tin được người thanh niên trước mắt lại là một tu luyện giả tà phái, cũng chính là tu ma giả.

Nhưng sao có thể chứ?

Chân khí của hắn có màu xanh, là màu sắc thuần chính, sao lại là tu ma giả?

Nhưng nếu không phải tu ma giả thì sao lại bá đạo cản nuốt chân khí của người khác như vậy?

Tâm tình lúc này của Ông Lão Quỷ giống như tu luyện giả đầu tiên mà Lục Vân gặp lúc trước - Tà Linh Giáo chủ cũng từng kinh ngạc, kinh hãi, nghỉ hoặc như vậy.

Nhưng sự nghỉ hoặc này đã định sẵn không lấy được giải đáp.

Cũng khó trách, công pháp của hắn kỳ quái như vậy mà.

Sắc mặt Công Tử Vũ thay đổi mấy lần, đã cười không nổi mà xếp quạt lại nắm trong tay, hai tay ôm quyền và nói: "Anh bạn, mạo phạm, cáo từ!"

"Muốn đi rồi sao?"

Nhưng Công Tử Vũ vừa chuẩn bị rời đi thì giọng nói bá đạo của Lục Vân bỗng vang lên làm bước chân của gã hơi cứng đờ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.