Chương trước
Chương sau
Rất nhanh, trước mặt Lục Vân đã xuất hiện một người phụ nữ trung niên.

Phía sau người phụ nữ trung niên là bọn người Hàn Nguyệt vừa rời đi, cô †a đang dùng đôi mắt oán độc hung hăng nhìn chằm chằm Lục Vân.

"Đan Dương Tông, Mộc Bình."

Mộc Bình tự giới thiệu rồi dò xét nhìn Lục Vân, sau đó nhìn lên lầu hai Hạnh Lâm Đường rồi hơi nhíu mày lại.

Đây là khí tức của Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh, nhưng dao động này quá kịch liệt.

Lục Vân không nói gì mà lạnh nhạt nhìn Mộc Bình.

Mộc Bình càng không vui, người thanh niên này quá không lễ phép, vì thế giọng nói của bà ta không khỏi lạnh xuống mấy phần:

"Hôm nay ta tới vốn chỉ muốn mang Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh đi, không muốn tổn thương ai, nhưng thằng ranh cậu lại không biết trời cao đất rộng, dám giết môn nhân của Đan Dương Tông, làm sao ta có thể tha cho cậu được?"

Mộc Bình đã dâng lên sát khí.

Họ đến từ Côn Luân, trong máu có sự kiêu ngạo không gì sánh bằng, từ trước đến nay không để những người tu luyện bên ngoài vào mắt.

Lục Vân giết Lăng Phong làm Mộc Bình rất khó chịu, nhưng cũng chưa quyết định muốn Lục Vân lấy mạng đền mạng, điều làm bà ta thật sự dâng lên sát khí là do vừa rồi mình chủ động báo tên họ tông môn ra mà Lục Vân lại lờ đi, thật sự quá mất mặt.

Mặt mũi của Mộc Bình quan trọng hơn mạng của Lăng Phong nhiều.

Sát ý tuôn trào.

Ánh mắt Lục Vân phát lạnh, thật vất vả mới đè nén được cảm giác hung ác xuống mà lại bị khơi gợi lại khi Mộc Bình phóng thích sát ý, tâm tình của hắn rất bực bội.

"Lão yêu bà, bà lấy tự tin từ đâu ra mà cho rằng nhất định có thể giết được tôi?" Lục Vân không chút khách khí mà mắng lại.

Người của Đan Dương Tông này cũng thật khôi hài, nói chuyện giết người đoạt bảo vật mà khí thế hùng hồn như thế.

Trước đó Lăng Phong cũng như thế, hắn ta nhìn trúng Ngự Linh Thần Kiếm của Lục Vân trên Thiên Sáp Phong rồi nói thẳng chờ hoàn thành nhiệm vụ thì hắn ta sẽ tìm Lục Vân lấy kiếm.

Hiện tại lại trưởng lão Mộc Bình vừa xuất hiện cũng thế, giật đồ mà ăn nói đương nhiên như thể Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh chính là của họ vậy.

Quá vô liêm sỉ. Lục Vân thầm mắng trong lòng.

Câu Lão yêu bà của Lục Vân làm sắc mặt Mộc Bình lập tức khó coi tới cực điểm.

Bà ta là phụ nữ, còn chưa đến năm mươi tuổi mà lại bị người ta mắng là lão yêu bà, làm sao có thể không tức giận?

Điều này càng khiến Mộc Bình kiên định muốn giết chết Lục Vân. Vụt!

Mộc Bình quả quyết ra tay, chân khí hóa thành một cầu vồng bắn ra trong hư không rồi lao thẳng tới chỗ Lục Vân.

Vào thời khắc này, khí tức hung ác trong cơ thể Lục Vân càng trở nên nồng đậm.

Mắt hắn cũng hơi đỏ lên, hắn không tránh mà đạp mạnh xuống làm thân thể bắn ra như đạn pháo.

Oanh!


Chủ yếu là Lục Vân còn chưa đủ tư cách để bà ta sử dụng thủ đoạn như vậy.

Thấy Lục Vân không biết sống chết xông lên, khóe miệng Mộc Bình hiện lên một nụ cười lạnh, điểm một ngón tay ra như đoản kiếm sắc bén doạ người ra khỏi vỏ.

"Huyền Ngọc Chỉ!" Mộc Bình quát lạnh một tiếng, trên ngón tay nhìn như mềm mại mảnh khảnh lại điên cưồng tràn ra chân khí hùng hồn giống như biển cả sôi trào.

Gần như trong nháy mắt, tất cả chân khí đã tụ tập trên ngón trỏ tay phải của bà ta, hào quang rực rỡ như một con dao găm Huyền Ngọc được chế tạo thành từ thần công, nó đột nhiên đâm ra.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.