Chương trước
Chương sau
"Chị Thanh Đàn!" Trông thấy Lâm Thanh Đàn đau đớn co ro trên giường, Lục Vân vội vàng chạy tới ôm cô vào lòng.

Ngón tay hắn đè lên mạch tượng của cô.

Mạch tượng của Lâm Thanh Đàn cực kỳ bất ổn, khi thì chậm chạp như dòng nước róc rách, khi thì kịch liệt như chuông đồng đập loạn, hết sức kỳ quái.

"Tại sao lại như vậy?" Lục Vân bỗng nhíu mày, nhìn thoáng qua Thanh Đỉnh bên giường rồi rơi vào trầm tư.

Giọng nói yếu ớt của Lâm Thanh Đàn vang lên: "Em trai... Mấy ngày gần đây đêm nào vào thời gian này chị cũng không khống chế nổi cái đỉnh đó..."

Mỗi lần đến thời điểm này, đan điền của cô cũng đau nhức kịch liệt, Lâm Thanh Đàn bất đắc dĩ mới lấy Thanh Đỉnh ra ngoài.

Không chỉ như thế mà Thanh Đỉnh luôn toả ra một luồng sáng thăm thẳm, Lâm Thanh Đàn cảm thấy đầu đau nhức kịch liệt như có người nào nói chuyện trong đầu cô, nhưng lại mơ hồ không rõ, căn bản không biết đối phương đang nói cái gì.

Vì không để cách chị em lo lắng nên mấy ngày nay Lâm Thanh Đàn luôn viện cớ nghiên cứu thuốc mới mà ở lại Hạnh Lâm Đường một mình chịu đựng đau đớn.

Lục Vân rất đau lòng, nhưng hắn cũng không có kinh nghiệm về tình huống này.

Đây là đau đớn do pháp bảo gây ra, hoàn toàn không giống với tật bệnh bình thường dẫn đến.

Lục Vân chỉ có thể thử châm cứu cho Lâm Thanh Đàn để làm dịu đau đớn, nhưng mà tác dụng không lớn, đầu Lâm Thanh Đàn vẫn đau như bị xé rách.

Lục Vân lòng nóng như lửa đốt.

Không lâu sau ánh mắt hắn lại phát lạnh.

Có khí tức lạ.

Khí tức của tu luyện giả đang tới gần nơi này, hiển nhiên là vì cái Thanh Đỉnh đó.

"Tìm được Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh rồi!" Bên ngoài vang lên một giọng nói kích động.

Giọng nói này khá quen tai. Ánh mắt của Lục Vân khá rét lạnh, hắn đi đến ban công lầu hai rồi nhìn xuống phía dưới, nhờ đèn đường mà hắn thấy rõ được mấy thanh niên nam nữ.

Trong đó có một đôi nam nữ mà Lục Vân đã từng gặp ở Thiên Sáp Phong.

Chính là Lăng Phong và cô gái áo xanh kia. Khi hai người thấy rõ diện mạo của Lục Vân thì cùng sửng sốt, Lăng


Nhưng hắn ta vừa hành động thì lại nghe Lục Vân quát lạnh một tiếng: "Cút!"

Lăng Phong lơ lửng giữa không trung mà nhìn chằm chằm Lục Vân trên ban công, khóe miệng hơi nhếch lên: "Không tệ đâu thằng ranh, cũng to gan lắm, dám bảo ông đây cút, ông đây không cút đấy thì mày làm gì được ông?"

Trên mặt hắn ta tràn đầy vẻ trêu tức.

Trước đó ở Thiên Sáp Phong, hắn ta đã chuẩn bị dạy cho Lục Vân một trận, nếu không phải cô gái áo xanh ngăn cản thì Lục Vân nhất định đã biến thành vong hồn dưới tay hắn ta rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.