Chương trước
Chương sau
Đến bây giờ Lục Vân vẫn không biết mình đã sinh ra một hiểu lầm rất lớn, đó chính là nhận lầm 'Thiên Đạo Tông thành 'Thiên Đạo Tông' (1).

(1) Một bên là Đạo trong trộm đạo, ăn cắp. Một bên là là đạo giáo, đạo trời

Cách đọc hai chữ này giống nhau như đúc.

Cộng thêm người sư phụ già mà không đứng đắn và không chịu trách nhiệm kia nói chuyện cũng không rõ ràng, Lục Vân cũng chỉ biết mình có tông môn từ chỗ của Sở Dao mà thôi.

Chẳng qua lần đầu tiên Lục Vân đã nghe lầm, nhận định tông môn của mình chính là Thiên Đạo Tông (Đạo trời).

Đại đạo nắm giữ thiên hạ, nhìn lén thiên cơ vạn linh.

Câu khẩu hiệu bá đạo đến cỡ nào, nhưng mà tôn chỉ 'Vạn pháp không thay đổi, chạy trốn làm đứng đầu' làm Lục Vân cảm thấy hơi làm nhục cái tên của Thiên Đạo Tông.

Nhưng không thể suy nghĩ nhiều quá.

Sở Dao cũng mơ mơ màng màng không biết Lục Vân sinh ra hiểu lầm đối với tên của tông môn nên cũng không nghĩ tới chuyện phải giải thích rõ ràng với hắn.

Hai người trò chuyện trong phòng khách, mấy người chị của Lục Vân cũng lục tục trở về nhà, trông thấy Lục Vân thì tràn đầy yêu thích, hận không thể nhào tới hôn hắn một cái.

Nhưng khi các cô nhìn thấy Diệp Khuynh Thành đang lạnh lẽo đứng đó thì rất ăn ý khắc chế cảm xúc mà cười nói: "Tiểu Lục Vân trở về rồi à?"

Chị cả từng nói không thể để Tiểu Lục Vân quá kiêu ngạo, nếu không về sau không chèn ép được hắn.

Lục Vân cũng đoán được đại khái tâm tư của mấy chị nên không khỏi nhỏ giọng thầm thì: "Được được được, nếu mấy chị thích đè lên người em thì thì em thỏa mãn lòng hư vinh của các chị."

Trước mặt các chị thì cả Vân Thiên Thần Quân cũng không có thể diện gì mấy.

Ban đêm.

'Vương Băng Ngưng là người không nhịn được đầu tiên mà lén tiến vào phòng Lục Vân, hai mắt toả ra vẻ hưng phấn mà nói: "Tiểu Lục Vân, Thần Quân điện hạ, chị tư thật sự quá sùng bái em, đến đây, để chị tư hôn một cái trước."

Lục Vân chững chạc đàng hoàng mà nói: "Chị tư đừng như vậy, để chị vợ năm trông thấy thì không tốt."

'Vương Băng Ngưng cho là hắn đang nói đùa nên cũng đùa giỡn mà chống nạnh, nhăn mũi ngọc tỉnh xảo lại mà nói: "Sở Dao là vợ em, chẳng lẽ chị không phải sao? Em đừng quên hồi bé em đã nói muốn cưới các chị làm vợ, sao có thể chỉ nhận Sở Dao là vợ chứ, về sau em cũng phải gọi chị là vợ, chị vợ tư!"

Vương Băng Ngưng hùng hổ mà nói, cứ như một thiếu nữ đang hờn dỗi.

Đương nhiên là giả vờ.

Lục Vân thật sự khóc không ra nước mắt, trước đây không lâu hắn vừa đấu võ mồm với Diệp Khuynh Thành, lúc này lại đến Vương Băng Ngưng.

Hôm nay mấy chị đẹp chuẩn bị giày vò mình chết sao?


"Khó mà làm được, chị tư đi ngủ không ngoan gì cả, tay thích nắm bậy,

em...

Lục Vân lắc đầu như trống lúc lắc, nói đến đó thì ngậm miệng lại, bởi vì Vương Băng Ngưng đứng đối diện đã trừng lớn đôi mắt, gương mặt xinh đẹp cấp tốc đỏ ửng lên.

Hắn nói lỡ miệng rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.