Chương trước
Chương sau
Đồng tử của Khâu Ngọc Đường chấn động, hô hấp triệt để cứng lại.

Ánh mắt ông rung động nhìn chăm chú vào thanh niên trước mặt, tự động tưởng tưởng nếu như đổi khuôn mặt của Lục Vân thành đầu mặt nạ rồng danh chấn bát phương...

Đùng!

Trong lòng Khâu Ngọc Đường run rẩy, sau đó quỳ mạnh xuống đất.

Ông đã hiểu!

Đã hiểu tất cả rồi!

Khó trách thực lực của người thanh niên này lại kinh khủng như vậy, khó trách người thanh niên này lại dùng ánh mắt thưởng thức nhìn ông khi ông nói bản thân chưa bao giờ quên mình là người Long Quốc.

Thì ra...

"Khâu Ngọc Đường bái kiến Thần Quân điện hại"

Khâu Ngọc Đường mừng rỡ, kích động mà run rẩy nói, khi hô lên câu 'Thần Quân điện hạ' này thì toàn thân ông không kiếm được run rẩy, nước mắt trào ra.

Ông khóc. Đây là một cảm giác nói không nên lời.

Nếu như nhất định phải tìm ra một lý do thì có lẽ là huyết mạch Long Quốc trong người làm ông không kiềm được nước mắt.

Thì ra Thần Quân điện hạ còn sống.

Thì ra đời này mình có thể may mắn tiếp xúc với Thân Quân điện hạ ở khoảng cách gần như vậy.

"Khâu Các chủ, hiện tại ông có thể tin tôi rồi chứ?" Lục Vân cười hỏi.

Người đàn ông thô ráp tên Khâu Ngọc Đường này dùng sức lau nước mắt, có chút xấu hổ nói: "Đã làm Thần Quân điện hạ chê cười."

Lục Vân không thèm để ý mà nói: "Tôi có mấy vấn đề muốn hỏi Khâu Các chủ."

"Thần Quân điện hạ cứ hỏi, Ngọc Đường biết gì nói nấy."

Lục Vân khẽ gật đầu, hỏi: "Tôi vừa nghe ông nói chuyện với ba điện chủ, hình như trước kia Ám Ảnh Các các người có liên quan với Võ Minh Long Quốc, có thể nói ra đã xảy ra chuyện gì không?"

Khâu Ngọc Đường khựng lại, có chút khó khăn.

Lục Vân an ủi nói: "Yên tâm, tôi chỉ hiếu kì hỏi một chút mà thôi, không đại diện cho lập trường của Võ Minh."

Hắn biết Khâu Ngọc Đường kiêng ky cái gì.

Trong cuộc đối thoại trước đó của bọn họ, Lục Vân nghe ra Ám Ảnh Các và Võ Minh Long Quốc có quan hệ thù địch, cho nên Khâu Ngọc Đường lo lắng sau khi nói ra sẽ mạo phạm Lục Vân.

Dù sao ông cũng không rõ thái độ của Lục Vân đối với Võ Minh.

Nhưng nếu Lục Vân đã nói như vậy, Khâu Ngọc Đường thở dài một hơi rồi ánh mắt hơi lấp lóe mà nói: "Ám Ảnh Các vốn là cái bóng của Võ Minh..."

Vẫn là câu nói kia, ánh sáng và bóng tối cùng tồn tại, nơi có ánh sáng thì nhất định sẽ có bóng tối, cả hai hỗ trợ nhau mà tồn tại.

Quan hệ giữa Võ Minh và Ám Ảnh Các chính là như thế.

Võ Minh đại diện cho ánh sáng và chính nghĩa, chí ít bên ngoài là như vậy, nhưng duy trì trật tự của Võ Minh lại là con người, chỉ cần là người thì sẽ có tình cảm, sẽ có lòng riêng.

Nhưng do một số nguyên nhân mà Ám Ảnh Các và Võ Minh tách ra.

Vì giữ gìn hình tượng chính nghĩa của mình, đương nhiên Võ Minh không có khả năng thừa nhận sự tồn tại của Ám Ảnh Các, cách xử lý tốt nhất chính là đưa tất cả

các thành viên của Ám Ảnh Các vào danh sách tội phạm truy nã để tiêu diệt.

Năm đó Ám Ảnh Các cũng vì nguyên nhân này mà bị Võ Minh Long Quốc truy sát đến Bắc Lang Quốc, kéo dài hơi tàn nhiều năm mới dần dần lớn mạnh lại.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.